
Em ơi ai chẳng có ước mơ ai không mong chờ hạnh phúc. Nhưng tay trắng đôi tay phận anh nghèo côi cút sợ mang tiếng trèo cao rồi ôm tủi nhục… riêng… mình. Anh ơi mình có xa lạ gì đâu sao mỗi cứ mỗi bận gặp nhau là anh cứ giữ chừng khoảng cách. Hay tại em đây làm phiền anh cuốc đất nên mới chào hỏi qua loa như gặp khách... bên... đường.
Rão bước qua mấy nhịp cầu tre trở về nơi mái lá. Con mới hay tin mẹ đã... qua... đời. Trong lúc tản cư mẹ sống nhờ bên ngoại. Mẹ bán từng lon gạo để nuôi con trong cơn khói lửa... điêu... tàn.
Tình chúng mình hương lửa đã phôi... phai. Gặp gỡ mà chi, khi đôi ngã tâm hồn, thêm dập dồn nỗi đau, quá khứ hãy chôn vào. Anh ơi gương vỡ làm đôi thì thôi đành ly biệt. Duyên tạm tình vay thì có ngày phải trả, nuối tiếc mà chi khi ta biết chẳng... lâu... dài. Người về nơi ấy vui cùng ai? Mong ngày mai, đắng cay không còn dai dẳng, để tim lắng trong yên bình.
Tiếng trống sang canh, báo hiệu giờ bình minh. Con thuyền lướt sóng ra khơi, là tình ta chia cách đôi nơi. Người ơi từ đây mình phải xa nhau đất Việt trời Ngô đành phải chia ly con tạo lá lai sắp bày chi ngang trái. Khiến cho yến oanh đôi đường đôi ngã Kẻ ở đầu sông người nơi cuối bãi, nước mắt trông theo nghìn trùng quan tái, gọi cố nhân ơi, cố nhân ơi tình của đôi ta đã cách biệt… đôi… đường.
Nghe nói Cà Mau xa lắm, ở cuối cùng bản đồ Việt Nam. Nắng vàng lấp lánh trên sông soi bóng hàng dừa nghiêng mình trên bến vắng. Em ngồi xõa tóc bên hiên làm xao xuyến bâng khuâng khi mở cánh... thư... hồng.
Hai tiếng Cà Mau nghe sao thân thiết quá. Tôi nhặt lá tràm rơi trên đường vào xóm nhỏ lòng buâng khuân khi trở lại... quê... nhà. Nghe nói Cà Mau xa lắm, ở cuối cùng bản đồ Việt Nam.
Lâu lắm xa rồi mình lại gặp nhau. Hai đứa không còn ngày vui hôm nao. Tình đã ly tan, thì thôi mỗi kẻ mỗi nơi, mỗi người một ngã. Chuyện tình năm cũ thôi hãy quên đi còn nhắc làm chi cho thêm buồn thêm khổ thêm nhớ thêm thương sầu hận… thêm… dài.
Đôi tay anh chai sần vì lo đám cưới ngày mai Buồn thao thức cả đêm nhìn anh em xót trong tim. Chín nhớ mười mong tát cạn biển Đông, đồng lòng xây ước mộng. Sưởi ấm đêm đông tâm hồn giá lạnh kề cận bên anh người con gái… quê… nghèo.
Anh sẽ không nói tiếng xa nhau để hai tâm hồn thêm đau khổ. Người yêu ơi dù trải qua bao lần sóng gió, xin vẫn yêu mãi ngàn năm em gái nhỏ… hôm… nào. Năm tháng qua nhanh giấc mộng tình xanh đã bao lần tan vỡ. Bao tiếng yêu thương rơi dài theo nỗi nhớ mà anh vẫn còn say trong cơn gió... phiêu... bồng.
Quê hương anh nước mặn đồng chua. Làng tôi nghèo, đất cày lên sỏi đá. Ôi tiếng hát xa xưa gợi ta nhớ mùa thu xưa cha ông lên đường đi kháng chiến. Thuở ấy phong ba từng phen nếm trải để non nước hôm nay nối liền Nam Bắc, anh ở nơi đâu miền Trung thương nhớ, quê tôi đó Cà Mau quanh năm nước đỏ nơi biên giới xa xôi mình cùng nhau san sẻ chuyện... tâm... tình.
Thấp thỏm thâu đêm mong trời mau sáng, tới bên nong tằm sắc thêm dâu mới, bước vội ra sân nhìn trăng xế… sau… hè. Hôm qua em đi Chùa Hương, hoa cỏ còn đọng hơi sương, cùng thầy me, em vấn đầu soi gương.
Hôm qua em đi chùa hương Hoa cỏ còn mờ hơi sương Cùng Thầy Mẹ vấn đầu soi gương. Hỡi chiếc thuyền ai đang nhẹ lướt trên sông xin chờ tôi đi với. Duyên dáng làm sao mái tóc cô em gió đùa phất phới quyện mù sương trên mặt nước… sông… đầy.
Xin trả lại cho anh những gì trong kỷ niệm, trả ánh trăng thanh, trả dòng nhật ký mà trong những đêm thâu em thức đợi... anh... về. Xin trả anh ân tình của ngày xưa dưới cơn mưa rào em cùng anh trú mưa bên đường ta nhìn nhau trao nụ hôm đắm say...
Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu hẹn ước. Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu thuỷ chung. Thôi có còn chi đâu khi người ra đi không hẹn ngày trở lại. Có còn chăng nơi xóm nghèo hiu quạnh bên dòng sông trơ trọi bóng... con... đò.
Cao xanh ơi xin chứng cho con nát tan bao tấc lòng, thề phải quên người yêu dấu. Thôi rồi tình yêu ơi, mãi cách xa chim trời tung cánh bay. Mộng mơ chết trong tim này, ôi đớn đau nào khi tình chia cắt.
Cho con gánh mẹ một lần, cả đời mẹ đã tảo tần gánh con. Mẹ ơi mẹ đã gánh con suốt tuổi ấu thơ cho đến ngày khôn lớn. Sau bao năm con đi biền biệt nay trở về đây nghe lòng khắc khoải Khi nhìn mắt mẹ… vui… cười. Cho con gánh cả đôi vai, thân cò lặn lội sớm mai vai gầy.
Khắc Chung chàng ơi xin đừng thương đừng tiếc nữa. Tổ quốc lâm nguy để cứu muôn dân thoát khỏi dòng máu đổ, em phải hy sinh một kiếp xuân... thời. Ơi chàng ơi! Từ đây oanh yến chia đôi đàng. Chiêm Việt từ đây nhớ thương vô vàng.
Trăng hỡi trăng ơi, bao đêm rồi ta nhớ vầng trăng. Nhưng tại sao ta đã ngồi đây suốt một đêm thu bốn bề giá lạnh mà vầng trăng khuya vẫn khuất dạng giữa... đêm... sầu.
Ơi những dòng sông chảy ra biển rộng. Ơi những cánh cò bay giữa trời xanh. Tôi bất chợt ngẩn ngơ khi đâu đó vọng đưa câu hò xứ sở. Một góc quê hương đã nằm sâu trong nỗi nhớ rồi thao thức từng đêm nghe sương vỡ bên... thềm.
Đêm thức thâu đêm, mẹ may chiếc áo cho con. Áo nào sờn vai, lời ru theo tháng năm dài. Áo mẹ sờn vai chai sạn cả đôi tay theo tháng năm dài đêm ngồi khâu áo. Bên mái tranh xiu ngọt ngào kỷ niệm lũy trúc bờ tre khói bếp... lam... chiều
Đây là một phần của Câu 5 trong bài Vọng cổ Khi Đã Yêu của tác giả Lý Bông Dừa, thể hiện bởi nghệ sỹ Võ Ngọc Quyền và nghệ sĩ Đoàn Thanh Nhơn.
Quá ít thông tin nên Lời Vọng Cổ không thể xác định được đây là tác phẩm nào.
Lời Vọng Cổ đã giải quyết yêu cầu:
Lời Vọng Cổ đã giải quyết: Gánh Mẹ - Tân Cổ - Thanh Nhường