
Ơi Vàm Cỏ Đông Ơi hỡi dòng sông. Nước xanh biên biếc chẳng đổi thay dòng. Từ buổi quen nhau em thường kể cho anh nghe chuyện màu xanh trên dòng sông Vàm Cỏ. Kỷ niệm quê hương hay tình em đó rồi năm tháng xa nhau như con sóng như con sóng nhỏ trong lòng. Gió lên đi cho tình ta say ước mơ. Bấy lâu mong chờ, ánh trăng đôi bờ.
Thư trước Hùng gửi thăm tôi, nhằm ngày thi sắp tới nên tôi chưa trả lời. Hôm nay xong hết rồi, tình bạn sống trong tôi thư này thay câu nói. Ngồi lại nơi đây tiếc nuối khoảng thời gian mình chuyền tay nhau viết tên vào trang lưu bút. Giờ phút chia tay người đi kẻ ở nhắn gởi ngày mai ta có lúc được... tương... phùng.
Mẹ ơi, con hứa đầu xuân con sẽ về quê sum vầy bên Mẹ. Để vui ngày tết đoàn viên mà lâu rồi con mong đợi, nhưng Mẹ hỡi Mẹ ơi con đành lỗi hẹn năm này.
Quan san mờ lối chân bước Thương thánh quân đêm ngày phải sầu đau. Thân hoa phải phong sương quan hà, liều thân tách Hớn sang Hồ. Hoàng Thiên ơi Sao ông khéo bày chi nghịch cảnh, mật ngọt hương yêu Chiêu Quân chưa nếm đủ mà vị đắng chia ly sao lại quá đong đầy.
Hỏng dám giấu gì cô Hai, rằng đã từ lâu tôi thương thầm trộm nhớ. Bóng dáng thướt tha tóc dài bay trong gió. Miệng nở nụ cười tươi mà đã làm cho tôi thương nhớ từ thuở ấu thơ cho đến... bây... giờ.
Hoa mai khoe sắc đưa hương đón chào xuân sang. Yến đang dệt nền xuân thắm trời xanh quê nhà. Cứ mỗi độ hoa mai khoe sắc vàng tươi đón ánh bình minh là em nghe lòng thổn thức. Rộn rã niềm vui chờ ngày xuân mới đi lễ đầu năm cầu chúc bao điều.
Nhìn trời xuân lòng nghe xao xuyến. Ngắm cánh hoa mai, sắc vàng lấp lánh người ơi. Bao nhớ thương mong mùa xuân đến bước anh quay về. Hương hoa lan tỏa nơi nơi ngập tràn ai ơi. Hoa lan hoa hồng hoa cúc cùng hoa mai vàng.
Mùa Xuân ơi bước nhẹ bên em cho lắng đọng hương Xuân khát khao từng hơi thở. Nhịp đập mùa Xuân cho đời rộn rã thành khúc hát đưa duyên đầu Xuân mới... trao... tình.
Xuân xưa con trẻ dại khờ. Mơ manh áo mới mơ ngày pháo vui. Xuân nay con lớn khôn rồi. Nhìn màu tóc Mẹ bồi hồi ruột đau. Mẹ ơi! Tóc trắng bay bay theo gió chướng về gọi nhành mai trước sân nhà thay lá, nhìn dáng Mẹ qua trong nắng chiếu bóng ngã con chợt hiểu ra ngày con xa Mẹ đã... thêm... gần.
Con chim sắt đã lao vào trong khói trắng. Bỏ lại nơi này tâm sự kẻ ly hương. Không tiễn đưa ai bởi không có ai để mình đưa tiễn, thế sao những buổi chiều mưa lạnh tôi vẫn đến đây để nhìn phi cơ cất cánh, rồi khuất dần trong khói trắng... sương... mờ.
Đón Xuân này em nhớ xuân xưa, Một chiều xuân anh đã hẹn hò Như ươm tình trong cánh hoa mơ, Khơi hương theo làn gió, Anh bảo rằng nên viết thành thơ. Em ơi mười mấy Xuân qua anh cứ ngỡ thời gian cuốn trôi theo dòng đời lặng lẽ, ai có ngờ đâu ta còn gặp gỡ nhắc chuyện ngày xưa mà lòng nghe xao xuyến... mơ... hồ.
Mẹ già như chuối chín cây. Gió lay mẹ rụng, con mồ côi một mình. Xa quê như lá lìa cành. Bao mùa xuân đến nhớ mẹ hiền bấy nhiêu. Giữa đêm xuân con bùi ngùi nhớ về chốn cũ. Nhớ thuở còn thơ má thường ngồi vá áo, đèn dầu hôi leo lét giữa canh... trường.
Mùa Xuân ơi! Ta nghe mùa Xuân hát bên kia trời, đồi núi xanh ngời, Như bao giọt sương còn vương mình trên lá. Như bao nụ hoa ngát xinh môi em cười. Giọt nắng lung linh mơn man chồi lá xanh non như ánh mắt người thương đang lấp lánh. Xuân đến hay chưa sao âm vang tiếng hát cho đồi núi xôn xao lay động cánh... mai... vàng.
Anh cho em mùa xuân, nụ hoa vừa mới nở, chiều đông nào nhung nhớ. Vườn lao xao lá đầy, chân bước mòn vỉa phố, mắt buồn vịn ngọn cây. Anh ơi, Anh hãy đứng sát vào em để ngăn làn gió lạnh cho đêm xuân hoa nở nụ... môi... hồng.
Hoa lá nở thắm đẹp làn môi hồng Xuân đến rồi đây nào ai biết không? Đàn én chao nghiêng cho vạt nắng xôn xao cho hoa lá tươi màu lung linh cười trong nắng. Chân sáo tung tăng khoe tà áo mới, trời đất cũng nôn nao chờ đợi bước... xuân... về.
Áo cũ sờn vai thì người phải đổi thay để khoác lên mình màu áo mới. Còn anh chán chê em nên đành lòng vong phụ áo cũ thay đi thì người cũng thay lòng.
Ôi tiếng nhạn bi thương nghe nức nở từng cơn như nỗi lòng người xa xứ. Số phận đắng cay đoạ đày thân lữ thứ ai hiểu lòng em người thiếu nữ... xuân... thời
Mẹ thường bảo con Thân gái đục trong. Mai kia mốt nọ còn đi lấy chồng. Mẹ ơi, phận gái mười hai bến nước biết bến nào trong biết sông nào đục. Biết rủi hay may một ngày con xuất giá... theo… chồng.
Nàng ơi, giờ đây nói không thành câu. Đành chia xa, Bách Hoa ơi lệ trào nghẹn lòng. Hỡi ơi cao dày, đoạn đành phân ly, sầu vương ai oán.
Về trông, sóng lúa mênh mông hẹn những mùa vàng bội thu. Bạc Liêu miền đất phương Nam sáng ngời tình yêu thủy chung. Đã từ lâu cánh chim hoang phiêu bạt bốn phương rời xa xứ sở. Nay khách lãng du mỏi gối chồn chân trở về xóm cũ thăm lại làng xưa vào mùa nhãn chín... thơm... lừng.
Lời Vọng Cổ đã giải quyết yêu cầu: