
Tôi ngó về cuối trời tay ôm kỷ vật tình yêu của tôi với người. Chỉ còn sót lại tấm hình gìn giữ được thôi. Hình hài này giết lần tôi cũng bởi lời thề non hẹn suối. Tấm ảnh anh trao lần sau cùng để nói câu tạm biệt. Tôi đã nâng niu giữ bên mình không ai biết chỉ những lúc nhớ khôn nguôi mới lén mở... ra... nhìn.
Chiếc áo bà ba trên dòng sông thăm thẳm. Thấp thoáng con xuồng bé nhỏ tới mong manh. Nón lá đội nghiêng tóc dài con nước đổ. Hậu Giang ơi! Em vẫn đẹp ngàn đời... Ôi một bản tình ca đã gieo vào lòng ta bao nỗi niềm nhung nhớ. Tình đã cháy trong tim và tình yêu cũng chín đỏ trong lòng
Không còn con sông nước dâng tràn lên bãi bồi. Anh về quê em khắp nơi như là biển khơi. Chập chờn mái tranh ngôi lên giữa ngọn triều dâng, những đàn gà con chơi vơi đứng nhìn trời xanh... Ôi những gương mặt dày dạn gió sương để có những hạt lúa thơm cho đời no ấm. Giờ thêm vết hằn sâu trên bờ môi khóe mắt thương cho những người thân đói lạnh giữa... mưa... chiều.
Chờ em hoài, đợi em mãi, sao em hững hờ? Nhưng em ơi tình làm sao có thể phôi pha dù hai đứa ta như nước bèo trôi vạn ngã. Cuộc đời em lênh đênh như chiếc lá, còn thân thể của anh thì bơ vơ như một áng... mây... chiều.
Nếu duyên không nợ thôi đành chấp nhận xa nhau. Để không u sầu đường đời vạn nẻo mai sau. Anh ơi đâu phải vì ham mê vật chất giàu sang mà em đành tâm
Rồi một chiều lặng lẽ ngang qua tình cờ ta chạm mặt. Thăm hỏi đôi câu chào nhau rồi vội bước, mưa ướt bờ vai hay mưa ướt... trong... lòng.
Không biết tự bao giờ, mình thương nhau nhiều quá. Để nay xa rời em thấy nhớ... Em ơi, anh khăn gói xa quê quyết chí mần ăn kiếm tiền... cưới... vợ.
Tóc ngang lưng giữa chừng em bới để chi dài để chi dài bối rối lòng anh. Tóc ngang lưng vừa chừng em bới tháng lại ngày qua tâm tư chờ đợi.
Đừng nói xa nhau cho tâm hồn đau khổ thắm nhớ thương phương trời cách biệt đừng nói xa nhau cho mắt lệ... hoen... sầu. Nơi đó phương xa chặn hỏi
Chiều bâng khuâng chiều buông đồi vắng. Khói quyện hoàng hôn mây sương chiều nhuộm trắng anh bỗng nhớ chiều xưa mưa trắng... lưng... đồi.
Trời đêm dần tàn tôi đến sân ga đưa tiễn người trai đi về ngàn. Buồn không em khi chuyến tàu đêm rời khỏi sân ga rồi khuất dần trong khói trắng,
Bâng khuâng đứng hàng ba nhìn ra nơi bờ sông vắng. Đêm đã bao đêm lặng lẽ ngoài hiên đếm giọt buồn ru nỗi nhớ
Nghe gió đồng bềnh bồng thênh thênh. Yên đất giồng là mầm đậu lên. Có đôi mắt nhung thâm thấp trung trung mà nhiều chiến công ngang tầm dũng sĩ.
Hãy đến bên ta đêm nay cạn chén rượu buồn. Xin uống say để lòng ta quên lãng đi. Uống nữa đi, ta muốn ta say để giấc mộng yêu đương còn ngất ngây nồng
Đừng gọi anh bằng chú, sao nghe quá cách xa kẻo người ta bảo anh là già. Cô Ba cô Sáu cô Năm Hồng Đào Lan Tươi, sao không đi ngỏ lời yêu mà theo con
Em đến thăm tôi dù không đón mời. Vì tôi quá nghèo đâu dám hở môi. Căn gác không tên nằm trong phố nhỏ. Gập ghềnh qua lối quanh co.
Không biết bao lần tôi hứa rồi lại quên, quên rồi hứa trôi dần theo ngày tháng. Để khi đối diện nhau tôi cứ lúng túng
Đau nhói trong tim, tin bão xa đang về. Thương lắm bao gia đình đang oằn mình dưới cơn triều dâng... Miền trung đất bồi phù sa...
êm nay trời trở lạnh Gió giao mùa lay động nhánh sầu đâu Văng vẳng đâu đây thánh thót giọt đàn bầu Và những tiếng mẹ ru ngọt ngào trong kỹ niệm.
Sương xuống giăng mờ Sông Lô trôi. Dòng sông vẫn chảy, chảy trong tôi. Tôi đến quê em chiều xuống Sông Lô xanh biếc triền ngô nhấp nhô bóng núi
Người Tình Trên Chiến Trận - Trích Đoạn - Bùi Trung Đẳng ft Hồng Cẩm Huệ