Lời Vọng Cổ: Hoàng Ngọc ⁄
Tân Nhạc: Trần Thiện Thanh
Chiếc áo bà ba trên dòng sông thăm thẳm.
Thấp thoáng con xuồng bé nhỏ mong manh.
Nón lá đội nghiêng tóc dài con nước đổ.
Hậu Giang ơi em vẫn đẹp ngàn đời.
Hỡi cô mặc áo bà ba trông dáng thướt tha chèo xuồng qua sông Mỹ Thuận.
Hãy ghé vào đây cho tôi nhìn rõ mặt xem có phải người yêu xưa đã cùng tôi biển hẹn… non… thề.
Lòng xao xuyến mỗi khi hoa phượng rơi,
nhắc lại câu chuyện buồn.
Trường còn kia ôi mái đổ tường rêu,
nơi kỷ niệm êm ái.
Kỷ niệm ngày xanh em còn nhớ hay không với nét chữ âm thầm với hồn thơ dại cũ.
Tình của ngày xưa đã phôi pha trong trí nhớ, nhưng mộng của ngày xưa muôn thửa chẳng… phai… nhòa.
Có những lần hoàng hôn rớt trên vai,
bước chân đi lòng nuối tiếc ai hoài.
Chiều về chơi vơi, nội ơi con nhớ,
Cánh võng đong đưa,
nhớ lời thiết tha ầu ơ,
Nắng hay mưa,
lưng còng tóc trắng sớm trưa nhọc nhằn.
Chiều nay nơi bến sông âm thầm,
bao niềm thương nhớ - trào dâng,
tha thiết bâng khuâng.
Lời Vọng Cổ: Trịnh Mới ⁄
Tân Nhạc: Hồ Phi Nal
Trăng ánh trăng khuya dần,
thức trắng canh thâu mai làm cô dâu.
Người ta chắc chắn là thương,
đêm ngày chăm sóc lo nhiều hơn anh.
Còn buồn sầu chi anh,
hết đêm nay đôi mình cách xa.
Ngày mai đây em sang cầu,
trăng thu sầu bên cầu hẹn ước.
Trời làm, hai đứa xa rời nhau,
Thương làm sao,
tóc xanh phai màu năm tháng,
gả em ở bên ai rồi.
Ốc đắng buồn ai,
mà sao khóc thương một mình.
Ốc đắng chờ ai,
sao ra bến đợi ngó mong.
Mà bò dọc bò ngang,
bởi ai đành tâm phũ phàng.
Ốc đắng lỡ làng,
lỡ làng gãy nhịp cầu yêu.
Không bước vào yêu đâu mang nhiều khổ lụy.
Ai bảo tình yêu là nhạc là thơ là hoa là bướm, đã bay xa hoa tàn héo úa trách ai đây hay buồn ai đây khóc làm chi đã lỡ mối… duyên… đầu.
Dế kêu bên ngoài thềm rêu,
đêm từng đêm, xót xa não nề,
ơi người: thấu chăng lòng đau.
Nghe tiếng dế nỉ non trong đêm buồn nức nở,
hay tiếng người đi nghẹn ngào thương nhớ, nuốt lệ lòng đau dang dở mối… duyên… đầu.
Xuân mang niềm vui tới
Thêm rộn ràng tiếng ca
Nắng ấm khung trời mộng
Mai đào khoe sắc sắm tươi
Dịu dàng cơn gió đưa.
Đâu phải ta tiễn xuân đi rồi lần đầu xuân trở lại.
Sao chim én mừng vui khi mai đào nở rộ sao trong dạ cứ dâng lên nỗi nhớ người xa từ độ ấy… chưa… về.
Đêm chưa ngủ,
nghe ngoài trời đổ mưa từng hạt rơi.
Đường về đêm đêm bùn lầy bôi lối ngõ không tên mưa sụt sùi qua phố vắng.
Hồn lắng đọng giọt nhớ thương như hạt mưa rơi tí tách giữa… đêm... buồn.
Phố vắng đìu hiu mưa khuya sầu cắt ruột bên ngọn tàn đăng hiu hắt.
Mình chắt chiu mong đợi bóng người yêu lầm lũi dưới… mưa... dầm.
Cứ mỗi chiều khi nắng hoàng hôn buông mình trên xóm nhỏ.
Tôi lại đưa con tôi đến một góc công viên.
Từ buổi xa quê giã từ thôn xóm nhỏ.
Tay ôm gói hành trang tay ôm đứa con thơ dại sống hẩm hiu nơi đầu hẻm nhỏ cuối… đô… thành.
Mây lang thang,
tiếng gió gọi mùa thu sang.
Thời gian dài qua mau,
mẹ với con sống giữa đô thành,
trong năm tháng yên lành.
Sóng…, sóng vang khúc nhạc,
tự tình quê hương ôi mến thương.
Nắng nghiêng bên đường,
mắt em dịu hiền,
càng long lanh sáng nét duyên thơ.
Bạc Liêu ơi tôi đến thăm em như lời mình đã hẹn.
Cô gái ngây thơ buổi đầu tiên gặp gỡ lòng trộm nhớ thầm thương mong được bén... duyên… lành.
Nhớ nhau sao đành lòng quên, câu tình yêu
Sắt son hôm nào, bao vui buồn
Sẽ chia cùng em.
Nay mất nhau, thấy lòng thêm đau,
Mắt tuôn lệ trào
Biết lòng còn thương
Nên anh khóc thầm vấn vương.
Em ơi dẫu nhớ dẫu thương, dẫu có yêu em trong niềm cay đắng,
thì tình cũng ngăn đôi chia biệt… phương… trời.
Đêm cô đơn…
anh lấy thơ tình ra xem.
Bài thơ buồn năm xưa,
em bên anh nặng chữ ân tình,
yêu thương phủ kín đôi mình.
Em ơi dòng đời đẩy đưa đôi ta mỗi người một hướng.
Em ra đi làm thân viễn xứ anh ở lại nơi đây mơ tưởng… đêm… ngày.
Có những đêm… trăng,
em ngồi trong thanh vắng,
thương phận mình cay đắng,
duyên chẳng được nên hình càng đau nhói tâm cang.
Em vẫn biết rằng làm thân con gái.
Số phận rủi may trong nhờ đục chịu biết giận hờn ai khi duyên nợ… phai… dần.
Mà sao tâm hồn tao trống rỗng cô... đơn.
Giữa nơi đô thành,
sống trong hoàn cảnh cao sang.
Khi màn đêm buông xuống,
ngồi viết lại tâm tư.
Tao sống trong nệm ấm chăn êm nhưng tâm hồn luôn trống trải.
Bởi danh lợi phồn hoa đã vùi chôn trái tim tao vào tận đáy… hoang… mồ.
Luôn tràn đầy yêu thương,
lo lắng con khi còn trong ấu thơ.
Oằn vai khổ thân Cha già,
nhưng không hề buông lời than trách.
Cha ơi chưa tát cạn Biển Đông thì làm sao tỏ tường câu phụ tử.
Chưa trèo lên đỉnh Thái Sơn thì làm sao con hiểu chữ… thâm… tình.
Bâng khuâng đứng hàng ba,
nhìn ra nơi bờ sông vắng.
Ôi đêm lắng chìm sâu,
nhớ thương làm bạc mái đầu.
Em ơi đêm lạnh chìm sâu trong nỗi buồn hoang vắng.
Anh đứng bên hàng ba âm thầm sâu lắng thương mối tình xưa trĩu nặng… trong… lòng.
Bậu ơi cái nghĩa tàu khang khi đã trót mang sao bậu đành dứt bỏ.
Để kẻ tình chung canh trường vò võ thầm gọi tên ai mà nghe trăn trở… bên… lòng.
Bậu ở bậu đi tôi chẳng nói chi sao bậu còn gieo tiếng dữ.
Thầm hỏi trời cao ai là kẻ… vong… thề.
Đêm về tiếng mưa se lạnh,
chợt nghe tiếng dế buồn nỉ non.
Tiếng đời lắm khi đau lòng,
mà ai chưa từng bước qua.
Nghe tiếng dế kêu trong đêm sầu nức nở.
Hay tiếng người đi nghẹn ngào thương nhớ nuốt lệ lòng đau dang dở mối… duyên… đầu.
Trăng soi bóng đêm,
bước chân ai rời xa nơi cố quốc.
Trông theo bước ai,
nhớ thương người chốn biên cương.
Ta phải làm sao đây khi phải vung tay giết chết người ta yêu mến.
Hay ta giết ai đây kẻ thù muôn kiếp đang đứng trước mặt ta ngạo nghễ nghênh ngang xem thường cái chết trước mũi giáo đường đao hay lưỡi kiếm… vô… tình.
Tiếng đàn buồn chơi vơi,
khi lời ca lạc nẻo đường về,
khi người đi còn mãi đam mê.
Anh ơi tiếng đàn buồn chơi vơi khi chiều đông khuất nẻo,
những ngày tháng đam mê vươn sầu khô héo, cho cõi nhớ từng đêm lạnh lẽo… u… buồn.