Ngày mới quen nhau anh ngỡ tình chung thủy
Nhưng đâu ngờ tình đã vội ly tan
Em theo chồng duyên nợ trái ngang
Đôi đứa đôi nơi đôi đàng chia trở
Em ơi ngày tháng bên nhau ngỡ rằng là mãi mãi,
nhưng có ngờ đâu giờ phải chia xa mỗi người mỗi ngã khi em vội vã ra đi quên hẹn ước buổi… ban… đầu.
Trách anh vô tình hờn ghen,
nên lòng em hết thương anh rồi,
cho ân tình - dở dang từ đây.
Thương lắm em ơi nhưng đành chấp nhận số phận trái ngang duyên đầu tan nát.
Em đó anh đây như bèo dạt… xuôi… dòng.
Viết lên đây khúc chia tay,
càng nghe đắng lòng.
Vì sao em đành xa anh,
quên phút bên nhau?
Dấu yêu nào cứ tuôn trào,
cho lòng thêm nhớ.
Những ước mơ ngày ấy,
có nhau hạnh phúc,
nay mất rồi, còn chi đâu.
Chữ tình anh đành quên sao,
tình yêu đã phai sao người.
Nỗi lòng ai hiểu dùm tôi,
lời yêu chót lưỡi đầu môi.
Một thời bên nhau ta chung,
đôi đắp xây duyên tình.
Chiều nhớ thương ai hay bóng chiều phai vì ai thương nhớ.
Sao đợi chờ ai mà khi mờ khi tỏ, em đợi chờ ai mà con nước chiều nay như khắc khoải… bao… điều.
Chiều chiều, em đứng - bên này sông,
Mong chờ ai - cánh chim bay về phương đó,
xa xôi vẫn chưa quay về.
Lúa nhớ thương ai mà buồn lay trước gió.
Em nhớ thương ai mà sông nước chiều nay như vàng võ… mong… chờ.
Xin…, tiễn em đi,
lau mắt lệ nghẹn ngào phân ly.
Vui buồn ngày nào bên nhau,
anh xin giữ những tiếng ngọt ngào,
giờ sao ngấn lệ tuôn trào.
Em ơi mộng ước ngày xưa đã xuôi theo dòng trôi xa biền biệt.
Nhưng anh xin giữ mãi những tiếng yêu ngọt ngào tha thiết để sưởi ấm lòng anh trong những đêm trường giá lạnh vì ngày mai đây mình cách biệt… nhau… rồi.
Đêm nằm trăn trở bâng khuâng.
Gọi tên em mãi âm thầm nhớ mong.
Giờ đây em đã theo chồng.
Bỏ quên một trái tim hồng xót xa.
Ôi tất cả đã vùi chôn thao thức với cô đơn anh ngồi ôm kỷ niệm.
Em đã về đâu giữa trời hoàng hôn tím để một mình anh chết lịm với… thương… sầu.
Tôi bước lặng thầm giữa chiều… hoang,
nắng phai tàn lạnh lẽo không gian,
càng đau đớn tâm can,
khi duyên đầu dang dở ly tan.
Sao người nỡ quên tôi cho không gian buồn tĩnh lặng.
Cho cánh chim non lang thang hoài trong sương lạnh, cho nỗi nhớ từng đêm canh cánh… bên… lòng.
Vắng em rồi anh còn biết đợi chờ ai?
Trong những đêm buồn da diết,
như vẫn còn yêu tha thiết.
Em ơi, đêm nay anh ngồi một mình trong căn phòng lạnh vắng.
Nghe tiếng dế nỉ non vọng buồn sâu lắng mà ngỡ trái tim anh trĩu nặng… đau… tình.
Hãy uống đi anh chung rượu ly bôi đậm đà tình nghĩa.
Rồi sáng mai đây bọn mình chia tay mỗi người một ngã, kẻ ở người đi cách biệt… quê… nhà.
Bạn ơi tôi biết phải về đâu khi chén men sầu chưa dứt.
Biết phải về đâu khi tình thân xa cách, biết phải về đâu khi sương gió phủ… giăng… đầy.
Muôn nẻo đường trần em có hay chăng.
Anh đớn đau một mình.
Thao thức trong đêm dài,
lòng lạnh lùng nhớ nhung ngày xưa.
Em đã sang ngang cho tâm hồn anh chết lặng.
Nửa nhớ người thương giữa đêm dài đăng đẳng, nửa muốn quên em trong cay đắng… men… nồng.
Mình gặp lại đây sau tháng ngày đường xa miệt mài.
Chung vui đêm nay ghi chép lại ngày xưa đã qua.
Thương lắm bạn ơi, những năm tháng gian nan nơi quê người xứ lạ.
Bạn phải đi làm thuê bao ngày vất vả đói khổ triền miên mệt lã tấm… thân… gầy.
Lời Vọng Cổ: Lâm Viên ⁄
Tân Nhạc: Võ Đông Điền
Đâu có thể phai mờ,
kỷ niệm tuổi thơ,
đâu có thể phai mờ.
Em ơi có phải tại bờ dậu lưa thưa nên dây bí vàng mới len vào bên đó, hay tại sân trường chờ mong bông bí trổ nên dối bạn giấu cô mà mở ngõ... đưa... đường.
Ôi cái thuở thơ ngây cái thời khờ dại.
Đâu biết một lần ra đi là có đôi khi không trở lại… bao... giờ.
Lỡ thương anh rồi,
em biết phải làm sao.
Lỡ thương anh nhiều,
đêm ngày em cứ ra vào.
Anh ơi quý nhau là ở tấm lòng chứ em đâu tính giàu nghèo mà anh thương thân tủi phận.
Bao lời nói của anh như tường rào ngăn cách để ta gần bên mà như biền biệt mấy… cơn… sầu.
Buồn ơi hai tiếng từ ly não nề.
Vì đâu hai đứa đành phải xa nhau.
Lối nhỏ đường chẳng xót xa,
nay đã tàn theo gió mưa,
phương trời Quy Nhơn nhạt nhòa.
Mộng Cầm ơi, nếu sợ tiếng từ ly thì em hãy về đi cho anh gói tròn thân phận.
Vì trọn cuộc đời anh đã mang nhiều cay đắng nên cũng chẳng muốn chở tình ai cho nặng gánh… phiêu… bồng.
Em về (là) với người, hết rồi câu chăn gối.
Hẹn ước trọn đôi, bây chừ riêng một mình tôi.
Mơ nhiều ước nhiều, để rồi như mây khói.
Tình đã vời xa, xa vời tiếc thương cũng rồi.
Từ độ ấy xa nhau mình chưa nói thành câu để nỗi sầu theo năm tháng.
Cứ ngỡ lòng em quên bóng hình xưa yêu dấu nhưng có ngờ đâu bao kỷ niệm… vấn… vương… hoài.
Ngàn năm thương hoài một bóng hình ai.
Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai.
Trăng khuyết rồi có khi đầy.
Ngăn cách rồi cũng xum vầy.
Mây bay bay hoài ngàn năm.
Mấy lá tâm thư xin gởi trao ai nơi miền xa xứ lạ.
Buổi ấy chia tay như vầng mây không định hướng khi bóng người đi khuất dạng dưới… sương… mù.
Tôi quen em nơi mái trường trung học,
nơi thị trấn đất Giồng Riềng mùa hoa phượng trổ đầy bông.
Trên mái ngói, thềm rêu thắm đỏ xác phượng hồng,
ôi lứa tuổi hoa niên sao nhiều mơ lắm mộng.
Ngày xuân hoa tỏa ngát hương,
Én bay chao liệng trên bầu trời cao.
Nữ: Quê hương rực rỡ sắc màu,
Nôn nao trong dạ đón chào xuân sang.
Hương xuân tỏa khắp muôn... nhà.
Mai vàng xinh xinh, én chao liệng lưng trời.
Trăm hoa đua nở,
Nhớ Tết năm xưa, tiếng nói Người âm vang…
Từ mảnh đất cuối trời Tổ quốc.
Đến thăm quê em Đà Lạt mộng mơ.
Ngọn gió vi vu buốt lạnh tâm…hồn.
Anh ngỡ là mùa đông.
Nhưng chỉ cuối mùa hè.
Sao tuyết trời lạnh giá?
Anh đã đến đồi Mộng Mơ thông ngàn gió núi,
Nhìn lá chen hoa đua nhau cùng nở,
Dưới bóng cây thông tỏa bóng mát xanh…màu.