Tôi trở về đây giữa trời xanh tháng bảy.
Nhà Lao Cây Dừa ngày ấy vẫn còn đây
Đồng đội ngày xưa nay tìm sao chẳng thấy.
Nhìn những chiếc lá vàng rơi tôi nghe lòng mình buồn da diết, cố tìm quanh đây bao bóng hình thân thiết đã ra đi mãi mãi xa... rồi.
Người đẹp nhìn hồ trong mắt trong,
Ngẩn ngơ trăng rọi sáng ngang đầu.
Em đang say đắm trong nắng ấm.
Dòng nước Hồ Đông,trong mát trong.
Mái ngói đỏ tươi nghiêng nghiêng trong nắng xuân vàng thắm.
Gió cuối đông thoang thoảng làn hương mằn mặn biết bao …tình.
Chiều Hà Tiên...
Hoàng hôn buông sắc tím, mây trắng êm trôi,biển trời xuyến xao lòng tôi
Ơi! Xuân sang ngàn hoa thắm đón xuân thanh bình
Tình quê hương dâng tràn bao ước mơ, nơi biên cương đẹp lời thơ.
Anh lính biên phòng giữ biển mộng, trời mơ...
Đêm nay là một đêm thơ tôi xin ca ngợi tài năng của nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng.
Ôi! Hoàn cảnh của anh thật là đau xót, anh mồ côi cha từ thuở ấu thơ,
Mẹ một đời tần tảo dạy dỗ dưỡng nuôi con.
Anh trách hóa công sao trót sinh ra nhầm một ngôi sao xấu,
Nên suốt đời cứ lao đao lận đận chỉ một lần yêu mà duyên phận cũng không…thành.
Tôi về Giồng Riềng viếng đền thờ của nữ anh hùng sáng mãi
tuổi hai mươi, đó chính là chị Mai Thị Nương, người phụ nữ.
Mai Thị Nương người phụ nữ kiên trung hy sinhvì quê hương đất nước.
Mười bảy tuổi xuân hận quân thù xâm lược làm giao liên tải đạn diệt quân ...thù.
Sáng hôm nay Sài Gòn đường trống vắng
Không có còi xe huyên náo đông người
Ngày chín tháng bảy một ngày đau nhói.
Mimosa từ đâu em tới mang đến cho đời yêu thương hạnh phúc
Còn Corona từ đâu em tới tên em nghe dịu dàng, hỡi cô em vừa tròn mười chín tuổi lấp lánh hào quang vương miện trên... đầu.
Tết đang đến khiến lòng ta hớn hở,
én nghiêng mình chao liệng đón xuân sang.
Chào quê hương với tất cả hân hoan,
hoa đua nở, đất trời rộn ràng bừng dậy.
Đón Tết vui xuân,
muôn cánh hoa hé chào.
Én bay dập dờn,
xuân về với bao niềm vui.
Trải qua đắng cay nhọc nhằn,
ta cùng đắp xây mùa xuân.
Ngày ba mươi tháng… tư.
Cả miền nam hoàn toàn giải phóng.
Bao gia đình trở về quê cũ.
Chặt cây rừng dựng lại mái nhà xưa.
Dù năm tháng có vội vã đi qua.
Nhưng chiến dịch Hồ Chí Minh mùa xuân đại thắng của nhân dân ta còn vang vọng mãi… muôn… đời.
Tôi quen em ở thời trung học,
trên đất thị trấn Giồng Riềng mùa phượng trổ bông,
bên mái trường xưa có nhiều mơ ước.
Cứ mỗi lần thấy cây phượng trổ bông đỏ hồng sắc thắm.
Là lòng tôi cứ bồi hồi xao xuyến những kỷ niệm ngày xưa như chợt… quay… về.
Tàu rời bến đưa tôi về Phú Quốc.
Sóng biển nhấp nhô vui đón khách du hành.
Thẳng đường tàu nhẹ lướt nhanh,
Biển thẳm trong xanh, tôi nghe rạo rực trong lòng.
Phú Quốc lặng yên giữa hoàng hôn nhạt nắng.
Sánh bước bên nhau dọc dài theo bãi cát, sóng biển êm êm khúc nhạc… ru… tình.
Ngày trở về quê hương,
bao đổi thay khiến lòng xuyến xao.
Trường xưa đã thay đổi nhiều,
ngôi trường đẹp tiếng cười rộn rã.
Từ thuở ấu thơ cấp sách đến trường được thầy cô dạy bảo.
Những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta vượt qua gian khổ… trong… đời.
Đêm này nữa là bao đêm rồi em chẳng nhớ.
Một mình em buồn trăn trở với cô đơn.
Phải ngày xưa đừng ai giận ai hờn.
Thì giờ đây chẳng đôi đường đôi ngả.
Chuyện ngày xưa đã xa dần theo năm tháng.
Nỗi niềm xưa đã chìm vào quên lãng sao lệ đắng cay vẫn lai láng… muôn… dòng.
Con nhỏ dại, cha tật nguyền u tối,
dắt dìu con qua ngõ tối đô thành.
Con ơi, mưa chiều nay chắc sẽ không bao giờ tạnh.
Cũng như đời của cha con ta cứ mãi lận đận trong nhịp sống… quay… cuồng.
Từ lúc quen nhau chưa nói một lời gì,
tỏ tình ta mến nhau.
Nhiều đêm ngắm sao mơ ước duyên mình bền lâu,
suốt đời tình thắm sâu.
Đám cưới nhà ai rộn ràng con phố nhỏ.
Có phải người tôi yêu từ dạo đó qua mấy mùa yêu mà chưa dám ngỏ đôi lời.
Tôi mãi chưa quên mùa sim năm ấy
Mùa sim ngày đó hai đứa quen nhau.
Ai vẽ màu thương cho kỷ niệm hằn sâu vấn vương từng câu nhớ.
Màu tím hoa sim mộng mơ trên lối hẹn như lời hứa trăm năm son sắc vẹn… chung… tình.
Mưa rớt rơi trong tim,
cho buồn tim cành hoa sim tím.
Đứng bên sông buồn,
em lặng nhìn con đò dần trôi.
Đò giờ xa xôi,
như là anh cũng xa em rồi.
Mưa rớt bên sông sao cõi lòng em thấm lạnh.
Cây đứng bơ vơ không lấp đầy khoảng vắng bởi vì trái tim em thương nhớ chẳng nguôi sầu.
Ai chờ ai, than thở bên sông buồn.
Biết người nơi đâu có nghe thương về,
con đò mồ côi lẻ loi bao chiều.
Lá, khô rơi rụng, gợi lòng bao nhớ thương.
Trên vạn nẻo đường,
sương gió dặm trường.
Người đi vẫn nhớ quê hương,
hôm nay trở lại tìm về người thương nơi cố hương.
Thức trắng đêm nay nghe tiếng mưa rơi cõi lòng thấm lạnh.
Nhớ mẹ hiền xưa bao năm dài hiu quạnh mà giờ đây dòng lệ… tuôn... trào.
Lời Vọng Cổ: Thế Châu ⁄
Tân Nhạc: Giao Tiên
Từ nay thôi đành duyên mình lỡ đôi
Dù vương vấn mãi cũng thế mà thôi
Khi xưa thầm nói yêu nhau
Không, anh nào oán trách chi em phận gái má hồng mười hai bến nước, bến đục hay trong duyên tình may rủi, phận đẹp duyên ưa gấm nhung trải bước hay lạc nẻo truân chuyên cho tơi tả kiếp… hoa… sầu.
Người chiến sĩ Công An suốt đời phấn đấu hy sinh vì độc lập,
nên các anh đã thấm… nhuần.
Lời dạy Bác Hồ kính yêu.
Thi đua yêu nước, thương dân.
Nhiệm vụ khó khăn luôn hoàn thành.
Lúc đất nước còn gót giày quân xâm lược,
Bác Hồ xót xa trước cảnh nhân dân ta bị tù đày, áp bức
Bến Nhà Rồng năm xưa, Bác lên tàu ra đi tìm đường cứu nước.
Với đôi bàn tay cần cù sáng tạo, với tài trí cao minh, Bác đã tìm ra lẽ sống cho… muôn… người.