Em ơi! nếu đã yêu nhau ai chẳng mong tròn câu duyên nợ.
Dù xa nhau phương trời dịu dợi lòng anh vẫn nhớ vẫn thương vẫn chờ vẫn đợi, nhớ biết bao kỷ niệm tình ta bên vườn hoa ấy, có mây xám dần bay có gió chiều nhè nhẹ, có những cánh chim đơn đang bây về tổ ấm, thì em hỡi em ơi dù biết rằng yêu là đau khổ, nhưng không yêu lòng anh càng khổ lụy... thêm... nhiều.
Thành phố nào, nhớ không em. Nơi chúng mình tìm phút êm đềm... Còn nhớ không em buổi đầu tiên gặp gỡ mình bước bên nhau qua làn sương phủ chiều xuống.
Hàng cây xanh thắm màu, trên con đường ngày xưa, hai ta chung lối mộng. Cái thuở ban sơ lắm mộng nhiều mơ nhưng lối vào yêu đôi chân non còn nhiều bỡ
Mẹ Phạm Thị Lựu con về đây thăm mẹ.
Giữa mùa me thay lá non tơ.
Cánh đồng Năng con cò trắng bơ vơ.
Đang kiên nhẫn vượt đường xa về tổ.
Mẹ ơi! Mẹ không còn nhưng con vẫn nhớ con cá ngát ba câu mẹ nấu nồi canh chua lá me trong chiều hôm ấy.
Một bữa cơm ngon tiễn con đi đánh giặc có nước mắt mẹ chan nghe mằn mặn chén cơm chiều.
Nếu lỡ ngày mai cách biệt ngàn đời
Em bỏ lại anh anh có buồn không.
Anh ơi có phải tại mùa thu nên lá rụng đầy sân cho cành trơ rũ bóng.
Hàng năm cứ mỗi độ Vu Lan là có lễ cài hoa cho hàng tăng ni phật tử. Những đóa hoa thân thương được trân trọng cài lên vai áo nơi trái tim mình.
Hỏng dám giấu gì cô Hai, rằng đã từ lâu tôi thương thầm trộm nhớ.
Bóng dáng thướt tha tóc dài bay trong gió.
Miệng nở nụ cười tươi mà đã làm cho tôi thương nhớ từ thuở ấu thơ cho đến... bây... giờ.