Kể tiếp đi anh chuyện đánh tàu bằng ghe biển,
của quê anh vùng sông nước em yêu.
Anh ơi, ngày xưa thật xưa núi hứa với rừng nuôi cây thành cổ thụ. Rồi giặt mỹ đến pháo bầy bơm thảm cạo sạch màu sanh cho núi đứng cô đơn nên núi buồn núi giận, núi hóa thành những chàng trai phù đổng... phi... thường.
Muôn nẻo đường trần em có hay chăng.
Anh đớn đau một mình.
Thao thức trong đêm dài,
lòng lạnh lùng nhớ nhung ngày xưa.
Em đã sang ngang cho tâm hồn anh chết lặng.
Nửa nhớ người thương giữa đêm dài đăng đẳng, nửa muốn quên em trong cay đắng… men… nồng.
Bao tháng năm cách xa,
lòng con vẫn luôn thương nhớ.
Nơi quê hương thân thương,
mẹ già tóc bạc pha sương.
Đã lâu lắm rồi con mới về thăm mẹ,
Nghe mùi rạ rơm thoảng bay trong gió, chợt nghe câu vọng cổ ai ca tha thiết… ân…tình.
Cây Bàng Trường Sa,
hôm nay về đến nơi quê nhà.
Lá Bàng xanh tươi,
xanh sắc thắm nghĩa tình mến yêu.
Cây Bàng Trường Sa thân thương hôm nay đứng trên đỉnh Hòn Me ngày đêm lộng gió,
Nắng trải bâng khuâng tươi màu sắc nhớ, lắng đọng lung linh hình bóng… quê…nhà.
Tàu rời bến đưa tôi về Phú Quốc.
Sóng biển nhấp nhô vui đón khách du hành.
Thẳng đường tàu nhẹ lướt nhanh,
Biển thẳm trong xanh, tôi nghe rạo rực trong lòng.
Phú Quốc lặng yên giữa hoàng hôn nhạt nắng.
Sánh bước bên nhau dọc dài theo bãi cát, sóng biển êm êm khúc nhạc… ru… tình.
Lòng rộn vui mùa xuân đang tới,
phơi phới muôn hoa, xuân về rạo rực lòng ta,
ơi quê hương mùa xuân đến thiết tha ân tình.
Nhìn biển xanh quê mình Hà Tiên,
nghe miên man bao lời ca,
ánh dương hồng… soi sáng đời ta.
Tôi mãi chưa quên mùa sim năm ấy
Mùa sim ngày đó hai đứa quen nhau.
Ai vẽ màu thương cho kỷ niệm hằn sâu vấn vương từng câu nhớ.
Màu tím hoa sim mộng mơ trên lối hẹn như lời hứa trăm năm son sắc vẹn… chung… tình.
Mưa rớt rơi trong tim,
cho buồn tim cành hoa sim tím.