
Nước mắt rưng rưng giữa buổi hành quân chiều tiễn đưa năm ấy. Người lính Văn công bồi hồi như chợt thấy sắc tím bằng lăng đang duyên dáng vẫy tay
Nam Ai là mội thành phần trong hệ thống Cải lương Vọng cổ Việt Nam. Chúng tôi sẽ cập nhật thêm những thông tin về bài bản này trong thời gian sớm nhất.
Đang cập nhật bản ký âm của bài bản Nam Ai
Nước mắt rưng rưng giữa buổi hành quân chiều tiễn đưa năm ấy. Người lính Văn công bồi hồi như chợt thấy sắc tím bằng lăng đang duyên dáng vẫy tay
Ai ai phụ mẫu sanh ngã cù lao dục báo thâm ân hạo thiên võng cực. Thương thay cha mẹ sinh ta biết bao khổ nhọc, muốn đền đáp thâm ân như với lên trời
Con nước lớn ròng chảy qua rạch nhỏ, nghe bìm bịp gọi bầy chắc nó nhớ thương nhau. Ghi dấu trong tim hình ảnh quê hương ven rạch cạn bờ mương xanh triền miên nước phủ. Hai tiếng Cà Mau dỗ dành trong giấc ngủ gọi thức bước tha phương tìm chốn cũ… quay… về.
Ôi, biển rộng mênh mông nhưng thuyền kia còn có ngày cập bến. Núi dẫu có cao nhưng còn có người lên đến, nhưng tình mẹ cho con thật vô bến vô... bờ.
Rồi những ngày vợ chồng mình đẽo đá nuôi con, tuy rau cặn muối mặn mà chẳng quản gì một nắng hai… sương. Anh nói dối, đôi mắt đó hiền hậu dịu dàng, không phải là đôi mắt của con người vong bội. Nói trước quên sau nông nỗi lạnh… vô… hồn.
Nhưng tôi làm giáo viên không phải vì danh lợi. Mà chỉ muốn làm người đưa đò giúp đỡ kẻ sang... sông. Là một giáo viên tôi rất yên tâm với truyền thống tôn sư trọng đạo. Thật hạnh phúc làm sao khi nhìn ánh mắt trẻ thơ với những bài học được các em vui đón... mong... chờ.
Anh Điền ơi…, Em vẫn tha thiết yêu… anh, bằng cả niềm tin bằng cả trái tim mình, tình không hề đổi thay, nhưng nghịch cảnh an bài. Anh ơi em biết phải làm sao khi đứng giữa hai bên tình - lý. Em mù quáng yêu thương không kịp nhận ra trái tim mình lầm lỗi, làm kẻ thứ ba em nông nổi bước… sai… đường.
Cha ơi, sao cha nở bỏ chúng con, trong khi gia đình mình đang êm ấm. Ôi, cảnh tử biệt sinh ly, làm chia cắt đấng sinh thành, và trọn cả cuộc đời mình, cả tâm quyết chưa thành.
Cứ mỗi chiều khi nắng hoàng hôn buông mình trên xóm nhỏ. Tôi lại đưa con tôi đến một góc công viên. Từ buổi xa quê giã từ thôn xóm nhỏ. Tay ôm gói hành trang tay ôm đứa con thơ dại sống hẩm hiu nơi đầu hẻm nhỏ cuối… đô… thành. Mây lang thang, tiếng gió gọi mùa thu sang. Thời gian dài qua mau, mẹ với con sống giữa đô thành, trong năm tháng yên lành.
Tiếng đàn buồn chơi vơi, khi lời ca lạc nẻo đường về, khi người đi còn mãi đam mê. Anh ơi tiếng đàn buồn chơi vơi khi chiều đông khuất nẻo, những ngày tháng đam mê vươn sầu khô héo, cho cõi nhớ từng đêm lạnh lẽo… u… buồn.