Tên thật: | Võ Thị Cẩm Tiên |
Nghệ danh: | Cẩm Tiên |
Năm sinh: | 1970 (54 Tuổi) |
Quê quán: | TP. Hồ Chí Minh |
Thế hệ: | Thế hệ 1975 - 2000 |
Nghệ sĩ cải lương Cẩm Tiên tên đầy đủ là Võ Thị Cẩm Tiên. Nghệ sĩ Cẩm Tiên sinh năm 1970 tại TP. Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Cẩm Tiên được biết đến qua vọng cổ hơi dài cùng với Linh Huệ, Phượng Hằng, Châu Thanh, Vương Linh...
Cô một nghệ sĩ được đông đảo khán thính giả yêu thích và biết đến trong lĩnh vực cải lương với nhiều vở cải lương hay như Trên đỉnh yêu thương, Hãy gọi nhau là cố nhân, Ánh sáng tình yêu, Lệnh truy nã.
Mê vọng cổ từ tuổi lên sáu, từng trốn học để chui vô sân vận động Gò Dầu (Tây Ninh) xem ké cải lương…, tình yêu ban đầu rất bản năng đó cũng đủ sức mạnh khiến cô gái 20 tuổi bỏ ngang ước mơ trở thành cô giáo để về đầu quân cho đoàn cải lương Trung Hiếu.
Song thân của cô Cẩm Tiên thích cổ nhạc, đệ tử của nhạc sĩ Sáu Khoẻ, Năm Vinh, hai ông bà thường tham gia đờn ca tài tử với các bạn.
Sau năm 1975, cha mẹ của Cẩm Tiên về quê nhà ở huyện Gò Dầu tỉnh Tây Ninh để sinh sồng. Cẩm Tiên được vào học ở trường phổ thông trung học Gò Dầu. Từ nhỏ, Cẩm Tiên đã được cha mẹ dạy ca vọng cổ và các bài bản nhỏ nên mỗi lần ông đi đờn ca tài tử chơi, ông thường cho Cẩm Tiên theo, ca cho chú bác nghe.
Khi cô được 7 tuổi (năm 1977), đoàn cải lương Tây Ninh về hát ở Gò Dầu Hạ, cha cô dẫn cô đến đoàn hát thăm hai bạn của ông là nghệ sĩ Thanh Hiền và Hữu Lộc, Cẩm Tiên đã ca hai bài vọng cổ Rẽ Mạ Đầu Mùa và Hoa Tím Bằng Lăng trên sân khấu, khán giả nhiệt liệt tán thưởng. Nghệ sĩ Thanh Hiền muốn xin cho Cẩm Tiên theo đoàn hát nhưng cô không chịu. Cô tiếp tục học văn hóa đến hết lớp 12. Thời gian đi học, Cẩm Tiên rất thích lối ca vọng cổ của thần tượng Châu Thanh, Linh Huệ, Linh Vương nên cô tự luyện giọng học ca theo cách ca đó, Cẩm Tiên được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi văn nghệ ở trường và ở địa phương.
Năm 1999, cô rời đoàn Văn Công Nhà hát Trần Hữu Trang và trở thành nghệ sĩ tự do. Đầu năm 2007, nhờ sự đề cử của Nhà hát Trần Hữu Trang, cô đã vinh dự được nhà nước phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú.
Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu hẹn ước. Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu thuỷ chung. Thôi có còn chi đâu khi người ra đi không hẹn ngày trở lại. Có còn chăng nơi xóm nghèo hiu quạnh bên dòng sông trơ trọi bóng... con... đò.
Anh Trí ơi kể từ nay anh không còn sợ cô... đơn. Bên anh, em trọn đời săn sóc đau thương. Buồn vui năm tháng, anh sẽ tìm thấy ở bên em. Anh sẽ về lại Quy Nhơn mà làm thơ ca tụng trăng vàng.
Thôi thôi Thy ơi đừng gọi tên anh nữa mà chi cho giây phút chia ly thêm nặng sầu đưa tiễn. Vì lát nữa đây giữa hai ta mỗi đứa một phương trời dịu viễn, thì em ơi lưu luyến mà chi yêu thương để làm gì rồi tình cũng chia ly, về đi em thôi về đi em hỡi, đừng gọi tên anh nữa mà chi cho mắt lệ... rưng... sầu
Phải! Đó chỉ là cái bóng nắng run run dưới tàng cây dạo ấy, nhưng anh nào hiểu lòng riêng của cô gái nhỏ được sánh vai anh mà nghe nắng
Ơi Vàm Cỏ Đông Ơi hỡi dòng sông. Nước xanh biên biếc chẳng đổi thay dòng. Từ buổi quen nhau em thường kể cho anh nghe chuyện màu xanh trên dòng sông Vàm Cỏ. Kỷ niệm quê hương hay tình em đó rồi năm tháng xa nhau như con sóng như con sóng nhỏ trong lòng. Gió lên đi cho tình ta say ước mơ. Bấy lâu mong chờ, ánh trăng đôi bờ.
Anh Trí ơi kể từ nay anh không còn sợ cô... đơn. Bên anh, em trọn đời săn sóc đau thương. Buồn vui năm tháng, anh sẽ tìm thấy ở bên em. Anh sẽ về lại Quy Nhơn mà làm thơ ca tụng trăng vàng.
Chậm bước đi anh để em đếm từng chiếc lá vàng khô rơi đầy trên mặt nước. Như đếm chuỗi thời gian khi anh nói lên lời tiễn biệt, mà đến hôm nay anh mới
Chiều nay rừng núi quạnh hiu mây chiều giăng giăng lạnh. Người sơn nữ trên đường về bản thượng gùi nhỏ trên vai như chở nặng nỗi đau... buồn.
Đêm khuya vắng hắt hiu gió lay tàn canh, hồn ngẩn ngơ dưới đèn xanh. Muôn dặm vời vợi hay chăng cố nhân thương kẻ nơi khuê phòng. Em ơi, mai chị đi rồi thì vườn xưa phai mùi hương phấn, còn ai đâu trong mỗi chiều nhạt nắng mà đứng mơ lá rụng trắng... sân... vườn
A Khắc Thiên Kiều, A Khắc Thiên Kiều! Không! Yêu nhau không bao giờ có tội. Nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều mà bấy lâu ôm ấp mãi trong... tim. Phải... Anh đã điên vì mười mấy năm nay anh muốn nói yêu em mà chưa một lần dám nói. Để đến hôm nay thì không còn gì nữa cả khi em dẫm chân lên bôi xóa một... thiên... đường.