Tên thật: | Hồ Minh Đương |
Nghệ danh: | Hồ Minh Đương |
Năm sinh: | 1987 (37 Tuổi) |
Quê quán: | Kiên Giang |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Hồ Minh Đương sinh năm 1987 tại Vĩnh Thuận, Kiên Giang, Việt Nam. Từ lúc nhỏ, Hồ Minh Đương đã được nghe ba, mẹ và chị hai của anh hát cải lương, từ đó mang trong mình dòng máu nghệ thuật cải lương và mơ ước thành Nghệ sĩ Cải Lương.
Sau khi học hết phổ thông, Hồ Minh Đương lên Bình Dương để tìm việc làm với công việc đầu tiên là lơ xe (phụ xe). Sau đó được sự giúp đỡ của người thân anh đã có thể tự lái xe và trở thành tài xế.
Trong một lần đi đám (đi tiệc) tình cờ Hồ Minh Đương gặp được Chuông Vàng Vọng Cổ Nguyễn Văn Mẹo, đây cũng là Nghệ sĩ Cải Lương đầu tiên Hồ Minh Đương được gặp và từ đây anh gặp gỡ và quen biết nhiều Nghệ sĩ Cải Lương khác.
Sau một thời gian ca hát, Hồ Minh Đương phát hiện bản thân ca chưa có nhịp (nhịp điệu trong cải lương) nên anh quyết định ngừng đi ca một thời gian và đến gặp Thầy (Nghệ sĩ Vũ Thanh) để học nhịp.
Hồ Minh Đương cũng tham gia nhiều cuộc thi truyền hình như Đường đến danh ca Vọng Cổ, Tuyệt đỉnh song ca, Chuông vàng vọng cổ trong năm 2015 và 2016. Do mới vào nghề và ít kinh nghiệm nên Hồ Minh Đương không dành được giải thưởng cao trong các cuộc thi.
Nhận thấy mình không thích hợp với các cuộc thi đó nên Hồ Minh Đương ra ngoài hát solo, tự thu âm, phát hành CD và quay MV cho riêng mình.
Với chất giọng ngọt ngào, sâu lắng và sự học hỏi không ngừng nên giọng ca Hồ Minh Đương đã tiến bộ nhanh chóng và được rất nhiều người yêu thích. Hồ Minh Đương bắt đầu đi hát Show và sự kiện khá nhiều, chủ yếu ở các tỉnh miền Tây Nam Bộ và Sài Gòn.
Ngoài ra, Hồ Minh Đương sở hữu một kênh Youtube do vợ mình là Gương Nguyễn quản lý có lượt đăng ký và lượt xem rất lớn, cho thấy số lượng người hâm mộ Hồ Minh Đương là rất nhiều.
Bảo ơi tại vì bản thân em giờ đây hoen ố nên đành phải quay lưng cuối mặt trốn chạy người... xưa. Trời ơi vậy mà bấy lâu nay bị cầm giang trong ngục tù tâm tối cứ sợ cứ lo cho người tôi yêu phải năm chờ tháng đợi. Sợ từng cơn gió rét sợ lúc trời đổ mưa giông làm cho lệch hồng môi thắm mắt biết kém xanh, tóc mây dã dợi bao nỗi nhớ niềm thương rai rứt con tim làm cho ai phải ngày ngày mòn mỏi nhớ mong đêm canh dài thấp thẻo, thương đời hoa lạnh lẽo chốn cô phòng.
Con tìm về nơi đây, nơi tháng năm êm đềm tuổi ấu thơ. Hàng cau vẫn như đón chờ, khóm trúc già với vườn cây ao cá. Ơi mái tranh xưa nay tôi trở về đây sao mà thân thương quá. Mái tóc cha yêu đã bạc màu theo năm tháng tần tảo gian lao nuôi các con thơ khôn lớn… nên… người. Con khắc ghi vào tim, bao nghĩa ơn sinh thành. Như thái sơn cao ngời, cho con tựa bóng cha ơi. Dẫu đi khắp nẻo đường đời, con nào kể hết công cha.
Vắng em rồi anh còn biết đợi chờ ai? Trong những đêm buồn da diết, như vẫn còn yêu tha thiết. Em ơi, đêm nay anh ngồi một mình trong căn phòng lạnh vắng. Nghe tiếng dế nỉ non vọng buồn sâu lắng mà ngỡ trái tim anh trĩu nặng… đau… tình.
Nhung ơi! Sao em nỡ đành đoạn bỏ ra đi, khi con Thu vừa mới lên hai tuổi. Sao em đành quay lưng ngoảnh mặt khi anh vẫn còn tha thiết yêu… em. Anh Minh, anh khoan đi đã anh hãy ở lại với em vài giây phút cuối, dẫu tình nghĩa của chúng ta nữa đường dang dở, nhưng kỷ niệm của ba năm hương lửa vẫn còn mang chất nặng ở… trong… lòng.
Đêm chơi vơi, nghe tiếng mưa buồn rơi rơi. Từng giọt sầu buông lơi, như khóc than đưa tiễn một người, sẽ đi xa giã biệt cuộc đời. Cha ơi con quỳ bên cha nghẹn ngào rưng rưng ngấn lệ. Sao cha chỉ nhìn con mấp máy đôi môi mà không thốt… nên… lời.
Muôn nẻo đường trần em có hay chăng. Anh đớn đau một mình. Thao thức trong đêm dài, lòng lạnh lùng nhớ nhung ngày xưa. Em đã sang ngang cho tâm hồn anh chết lặng. Nửa nhớ người thương giữa đêm dài đăng đẳng, nửa muốn quên em trong cay đắng… men… nồng.
Dẫu mà trời còn làm mưa lâu dài, giọt buồn giọt tủi đêm ngày, cây cột mè rui, mái lá nghèo cũng dừng dột xiêu. Trời sa mưa giông cho buồn lòng đứa con xa xứ. Vọng cố hương với bao kỷ niệm ngày xưa thương nhớ lại… đong… đầy.
Bông ô môi, gió cuốn rụng đầy trên sông. Nhìn mây trời mêng mông. Kẻ ly hương nay đã quay về. Sao trong dạ não nề. Bến nước năm xưa chỉ còn cội đa già chơ vơ rũ bóng. Gió đông ơi lòng tôi đà ớn lạnh sao gió đông còn thổi làm chi cho bông ô môi rũ cánh rụng... tơi... bời.