Tên thật: | Võ Thị Mảnh |
Nghệ danh: | Hồng Mảnh |
Năm sinh: | 1989 (35 Tuổi) |
Quê quán: | Bạc Liêu, Việt Nam |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Mẹ thường bảo con Thân gái đục trong. Mai kia mốt nọ còn đi lấy chồng. Mẹ ơi, phận gái mười hai bến nước biết bến nào trong biết sông nào đục. Biết rủi hay may một ngày con xuất giá... theo… chồng.
Bởi tôi lỡ dại yêu lầm người ta, nên khổ đời tôi vì ai gian dối. Khi còn yêu đón đợi từng ngày, khi còn yêu quyến rũ vỗ về, bây giờ bạc lòng ra thế. Bước vào đường yêu một lầm hai lỡ, giờ chợt hiểu ra sầu hận chỉ riêng... mình.
Nụ hồng trước ngõ nhà ai? Nở hoa bướm ong tìm lại. Ngọt ngào say đắm tỏa hương, cho đời thương lại càng thương. Khi mặt trời ngã về phía Tây là lòng em nôn nao nỗi nhớ. Nhớ vườn nhà ai, nhớ dáng thướt tha của một người con gái đã vun bón cây xanh chăm chút từng nụ hoa hồng
Ôi đã bao năm rừng thương núi nhớ, tiếng nhạc đàn t-rưng dõi theo ta đó mà bóng người đi vời vợi mấy phương... trời.
Trời đêm dần tàn tôi đến sân ga đưa tiễn người trai đi về ngàn. Buồn không em khi chuyến tàu đêm rời khỏi sân ga rồi khuất dần trong khói trắng,
Chiều nhìn ra đầu ngõ bâng khuâng niềm thuơng nhớ dáng xinh xinh một người. Trở lại thành đô sau những ngày dài nơi chuyến tuyến chợt nhìn em qua căn nhà màu tím mà lòng bỗng nghe lưu luyến khôn cùng.
Thôi em theo chồng làm cô dâu xứ lạ, Bao nhiêu ân tình giờ tim vỡ theo tim.Đường hoa em đi, mưa chiều rưng rưng đổ. Ngỡ mưa trong lòng, em có vui đâu.
Anh ở đầu sông, em cuối sông Uống chung dòng nước Vàm Cỏ Đông. Xa nhau đã chín ba mùa lúa Chưa ngày gặp lại nhớ mênh mông. Nghe tiếng bìm bịp kêu nhìn theo con nước chảy, chín nhớ mười mong đầu sông cuối bãi những dòng thơ gởi lại bến ân… tình.
Thôi thôi Thy ơi đừng gọi tên anh nữa mà chi cho giây phút chia ly thêm nặng sầu đưa tiễn. Vì lát nữa đây giữa hai ta mỗi đứa một phương trời dịu viễn, thì em ơi lưu luyến mà chi yêu thương để làm gì rồi tình cũng chia ly, về đi em thôi về đi em hỡi, đừng gọi tên anh nữa mà chi cho mắt lệ... rưng... sầu
Hai tiếng Cà Mau nghe sao thân thiết quá. Tôi nhặt lá tràm rơi trên đường vào xóm nhỏ lòng buâng khuân khi trở lại... quê... nhà. Nghe nói Cà Mau xa lắm, ở cuối cùng bản đồ Việt Nam.