Tên thật: | Đang cập nhật |
Nghệ danh: | Khánh My |
Năm sinh: | 1983 (41 Tuổi) |
Quê quán: | Đang cập nhật |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Thôi thôi Thy ơi đừng gọi tên anh nữa mà chi cho giây phút chia ly thêm nặng sầu đưa tiễn. Vì lát nữa đây giữa hai ta mỗi đứa một phương trời dịu viễn, thì em ơi lưu luyến mà chi yêu thương để làm gì rồi tình cũng chia ly, về đi em thôi về đi em hỡi, đừng gọi tên anh nữa mà chi cho mắt lệ... rưng... sầu
Anh ở đầu sông, em cuối sông Uống chung dòng nước Vàm Cỏ Đông. Xa nhau đã chín ba mùa lúa Chưa ngày gặp lại nhớ mênh mông. Nghe tiếng bìm bịp kêu nhìn theo con nước chảy, chín nhớ mười mong đầu sông cuối bãi những dòng thơ gởi lại bến ân… tình.
Xuân xưa con trẻ dại khờ. Mơ manh áo mới mơ ngày pháo vui. Xuân nay con lớn khôn rồi. Nhìn màu tóc Mẹ bồi hồi ruột đau. Mẹ ơi! Tóc trắng bay bay theo gió chướng về gọi nhành mai trước sân nhà thay lá, nhìn dáng Mẹ qua trong nắng chiếu bóng ngã con chợt hiểu ra ngày con xa Mẹ đã... thêm... gần.
Tiếng trống sang canh, báo hiệu giờ bình minh. Con thuyền lướt sóng ra khơi, là tình ta chia cách đôi nơi. Người ơi từ đây mình phải xa nhau đất Việt trời Ngô đành phải chia ly con tạo lá lai sắp bày chi ngang trái. Khiến cho yến oanh đôi đường đôi ngã Kẻ ở đầu sông người nơi cuối bãi, nước mắt trông theo nghìn trùng quan tái, gọi cố nhân ơi, cố nhân ơi tình của đôi ta đã cách biệt… đôi… đường.
Anh Trí ơi kể từ nay anh không còn sợ cô... đơn. Bên anh, em trọn đời săn sóc đau thương. Buồn vui năm tháng, anh sẽ tìm thấy ở bên em. Anh sẽ về lại Quy Nhơn mà làm thơ ca tụng trăng vàng.
Đêm khuya vắng hắt hiu gió lay tàn canh, hồn ngẩn ngơ dưới đèn xanh. Muôn dặm vời vợi hay chăng cố nhân thương kẻ nơi khuê phòng. Em ơi, mai chị đi rồi thì vườn xưa phai mùi hương phấn, còn ai đâu trong mỗi chiều nhạt nắng mà đứng mơ lá rụng trắng... sân... vườn
Từ nay thôi đành duyên mình lỡ đôi Dù vương vấn mãi cũng thế mà thôi Khi xưa thầm nói yêu nhau Không, anh nào oán trách chi em phận gái má hồng mười hai bến nước, bến đục hay trong duyên tình may rủi, phận đẹp duyên ưa gấm nhung trải bước hay lạc nẻo truân chuyên cho tơi tả kiếp… hoa… sầu.
Chiều nhìn ra đầu ngõ bâng khuâng niềm thuơng nhớ dáng xinh xinh một người. Trở lại thành đô sau những ngày dài nơi chuyến tuyến chợt nhìn em qua căn nhà màu tím mà lòng bỗng nghe lưu luyến khôn cùng.