Tên thật: | Nguyễn Thị Luận |
Nghệ danh: | Kim Luận |
Năm sinh: | 1989 (34 Tuổi) |
Quê quán: | An Giang, Việt Nam |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Các giải thưởng của nghệ sĩ Kim Luận (Nguyễn Thị Luận)
Huy chương vàng Liên hoan Đàn ca tài tử thành phố Hồ Chí Minh 2008,
Giải tư bông lúa vàng 2011, Giải ba cuộc thi cải lương Giải Nguyễn Thành châu 2012,
Chuông vàng vọng cổ 2013,
Huy chương bạc cuộc thi nghệ thuật sân khấu cải lương toàn quốc 2015,
Huy chương bạc Cuộc thi tài năng trẻ diễn viên sân khấu cải lương và dân ca kịch chuyên nghiệp toàn quốc 2017,
Huy chương bạc Liên hoan sân khấu cải lương toàn quốc 2018.
Anh Trí ơi kể từ nay anh không còn sợ cô... đơn. Bên anh, em trọn đời săn sóc đau thương. Buồn vui năm tháng, anh sẽ tìm thấy ở bên em. Anh sẽ về lại Quy Nhơn mà làm thơ ca tụng trăng vàng.
Bức tranh quê có đồng lúa ngát xanh có cánh cò bay lơ lả. Chiều xuống lâu chưa trên đồng quê yên ả có tiếng hò ai rộn rã vang... đồng.
Nhà anh có một vườn cau Nhà em có một vườn trầu Chiều chiều nhìn sang bên ấy Hoa cau bên này rụng trắng sân nhà em. Nhìn cô bán trầu xanh có bím tóc đuôi gà ăn nói lại mặn mà duyên dáng. Nghe tiếng cô rao mời bà mời chị tôi đứng đã lâu nhìn gánh trầu héo lá ngỏ ý chờ cô mà chẳng thấy... rao... mời.
Đừng nói xa nhau cho tâm hồn đau khổ thắm nhớ thương phương trời cách biệt đừng nói xa nhau cho mắt lệ... hoen... sầu. Nơi đó phương xa chặn hỏi
Gió sương buốt lạnh, cho lòng thương nhớ ai. Nhặt nỗi ưu sầu, thương nhớ tận cùng. Khắc khoải canh khuya khi tiếng quốc kêu đêm lạc đàn lẻ bạn. Vẫn còn đây như mới hôm nào mình như cánh phượng song loan giữa đêm vắng... canh… tàn.
Tôi đâu dám giận mà làm sao tôi giận được. Trước tấm chân tình cao cả của tiểu thơ đã dành tặng cho một kẻ đã sa cơ. Quỳnh Nga, nhận vật trao tay ta nghẹn ngào rơi lệ. Rừng rực lửa yêu đương ta nguyện cùng ai đó thề vẹn chữ chung tình.
Không biết tự bao giờ, mình thương nhau nhiều quá. Để nay xa rời, em thấy nhớ anh làm sao. Nơi đó xa xôi một góc trời thương nhớ. Có hình bóng ai luôn dõi mắt trông theo như tình anh đó thương làm sao một tấm… chân… tình.
Khi vừa lớn lên, tôi đã vội yêu một người. Nên chưa hiểu đời, cuộc đời bạc trắng như vôi. Anh ơi! Khi dòng nhật ký đầy trang là lúc chúng ta không còn gần nhau nữa. Một người ra đi một người ở lại ôm ấp niềm đau thương nhớ… riêng… mình.
Miền Cần Thơ gạo trắng nước trong, vui niềm vui ấm no cuộc sống... Xin cảm ơn những khúc nhạc lời thơ những câu hò điệu lý. Cảm ơn những giai điệu quê hương với tâm hồn người nghệ sĩ mang hơi thở miền Tây đi khắp nẻo... quê... mình