Tên thật: | Nguyễn Thị Phương Thảo |
Nghệ danh: | Mai Phương Thảo |
Năm sinh: | 1989 (35 Tuổi) |
Quê quán: | Tân Phú, Đồng Nai, Việt Nam |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Ca sĩ, nghệ sĩ cải lương Mai Phương Thảo tên thật là Nguyễn Thị Phương Thảo, Mai Phương Thảo sinh năm 1989, quê quán tại Tân Phú, Đồng Nai, Việt Nam.
Ngoài vai trò là ca sĩ, nghệ sĩ cải lương, Mai Phương Thảo cũng được nhiều người biết đến là một gương mặt Hoa hậu Đại sứ nhân ái năm 2020.
Sau khi tốt nghiệp THPT, Mai Phương Thảo học Đại học Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM, tốt nghiệp cử nhân Anh Văn. Sau đó, cô làm giáo viên dạy Tiếng Anh tại trường THCS Lê Lợi Quận 3, TP HCM.
Từ yêu thích đến đam mê nghệ thuật, trong quá trình làm giáo viên, Mai Phương Thảo đi học thêm ca cổ để theo đuổi đam mê của mình. Sau khoảng 3 năm, cô quyết định nghỉ công việc giáo viên và chính thức bước vào con đường nghệ thuật.
Năm 2015, Mai Phương Thảo về đầu quân cho Nhà hát Nghệ thuật Đồng Nai và trở thành gương mặt trẻ triển vọng trên sân khấu cải lương Đồng Nai. Những năm tháng sống và làm việc trong môi trường nghệ thuật chuyên nghiệp đã giúp chị sớm trưởng thành. Chị nhận được nhiều vai diễn. Dù là vai phụ hay vai chính nhưng với sự nỗ lực và cố gắng, chị đã đưa các vở diễn đến gần với trái tim của khán giả bằng những câu chuyện hấp dẫn, những chi tiết sống động.
Với ngoại hình xinh đẹp, cùng giọng hát ngọt ngào cô đã để lại dấu ấn trong lòng khán giả với những ca khúc trữ tình quê hương cũng như những tác phẩm cải lương vọng cổ. Mai Phương Thảo kết hợp với nghệ sĩ trẻ Cổ Thạnh Xuyên với những bản tân cổ, trích đoạn được rất nhiều lượt xem và quan tâm trên Youtube. Điển hình có thể kể đến như Tìm Em Nơi Đâu, Không Bao Giờ Quên Anh,...
Bên cạnh đó, với danh hiệu Hoa hậu Đại sứ nhân ái, cô cũng kêu gọi, vận động mạnh thường quân, bạn bè và fans hâm mộ tiếp tục ủng hộ mình, quyên góp để giúp đỡ nhiều hơn nữa những mảnh đời bất hạnh trong cuộc sống./.
Thôi thôi Thy ơi đừng gọi tên anh nữa mà chi cho giây phút chia ly thêm nặng sầu đưa tiễn. Vì lát nữa đây giữa hai ta mỗi đứa một phương trời dịu viễn, thì em ơi lưu luyến mà chi yêu thương để làm gì rồi tình cũng chia ly, về đi em thôi về đi em hỡi, đừng gọi tên anh nữa mà chi cho mắt lệ... rưng... sầu
Nhà ở cùng thôn chỉ cách nhau một dòng kênh nhỏ, ngày hai bửa chung trên ruộng đồng cày cấy trước lạ sau quen rồi ngày lại ngày qua tình thắm thêm...
Em ơi! nếu đã yêu nhau ai chẳng mong tròn câu duyên nợ. Dù xa nhau phương trời dịu dợi lòng anh vẫn nhớ vẫn thương vẫn chờ vẫn đợi, nhớ biết bao kỷ niệm tình ta bên vườn hoa ấy, có mây xám dần bay có gió chiều nhè nhẹ, có những cánh chim đơn đang bây về tổ ấm, thì em hỡi em ơi dù biết rằng yêu là đau khổ, nhưng không yêu lòng anh càng khổ lụy... thêm... nhiều.
Ôi đã bao năm rừng thương núi nhớ, tiếng nhạc đàn t-rưng dõi theo ta đó mà bóng người đi vời vợi mấy phương... trời.
Trời ơi đau đớn cho ta. Nàng đã xem ta như một kẻ ăn mày, cầm nén bạc trong tay mà giòng lệ tuôn rơi. Bà ơi tôi đứng đây để làm một kẻ bàng quan tiễn đưa cô dâu theo chồng về xứ lạ. Suốt đời tôi chưa có một lần hạnh phúc nên ao ước được nhìn xem một đám cưới qua đường.
Hồng ơi ! em mang theo chiếc lồng chim sơn xanh sơn đỏ. Đôi má em hây hây như ánh mặt trời lên sau mái nhà tranh nho nhỏ đọng... sương... mờ. Bổng nghe bước chân của ai đi nhẹ nhàng trên cỏ, khi quay lại nhìn sau lưng thì đó là em Hồng, mới sáng sớm em đi đâu?
A Khắc Thiên Kiều, A Khắc Thiên Kiều! Không! Yêu nhau không bao giờ có tội. Nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều mà bấy lâu ôm ấp mãi trong... tim. Phải... Anh đã điên vì mười mấy năm nay anh muốn nói yêu em mà chưa một lần dám nói. Để đến hôm nay thì không còn gì nữa cả khi em dẫm chân lên bôi xóa một... thiên... đường.
Nhưng ai đâu ngờ, lời xưa đã chứng minh khi đời tan vỡ. Lan đau buồn quá, khi hay điệp đã đi xây mộng gia đình. Nhưng thôi Lan ơi, em hãy quên đi chứ nhớ làm chi cái con người phản bội. Bao nhiêu tiếng yêu thương còn âm vang trong gió ân nghĩa nặng quằn vai mà đã vội... vong... tình.
Bảo ơi tại vì bản thân em giờ đây hoen ố nên đành phải quay lưng cuối mặt trốn chạy người... xưa. Trời ơi vậy mà bấy lâu nay bị cầm giang trong ngục tù tâm tối cứ sợ cứ lo cho người tôi yêu phải năm chờ tháng đợi. Sợ từng cơn gió rét sợ lúc trời đổ mưa giông làm cho lệch hồng môi thắm mắt biết kém xanh, tóc mây dã dợi bao nỗi nhớ niềm thương rai rứt con tim làm cho ai phải ngày ngày mòn mỏi nhớ mong đêm canh dài thấp thẻo, thương đời hoa lạnh lẽo chốn cô phòng.