Tên thật: | Nguyễn Thanh Dũng |
Nghệ danh: | Mạnh Quỳnh |
Năm sinh: | 1971 (53 Tuổi) |
Quê quán: | TP. Hồ Chí Minh, Việt Nam |
Thế hệ: | Thế hệ 1975 - 2000 |
Chiều nhìn ra đầu ngõ bâng khuâng niềm thuơng nhớ dáng xinh xinh một người. Trở lại thành đô sau những ngày dài nơi chuyến tuyến chợt nhìn em qua căn nhà màu tím mà lòng bỗng nghe lưu luyến khôn cùng.
Chiều xuống lá khô rơi, người đi đã không quay lại... Từ giả quê xưa tôi ra đi giữa một chiều mưa tuôn giá buốt. Hình bóng ngoại tôi chập chờn...
Thành phố nào, nhớ không em. Nơi chúng mình tìm phút êm đềm... Còn nhớ không em buổi đầu tiên gặp gỡ mình bước bên nhau qua làn sương phủ chiều xuống.
Hãy nín đi em còn khóc làm chi nữa. Ngày tháng dần trôi xóa nhòa kỷ niệm có nhớ có thương có buồn có khổ thì tình cũng đôi nơi xa cách nhau... rồi.
Đón Xuân này em nhớ xuân xưa, Một chiều xuân anh đã hẹn hò Như ươm tình trong cánh hoa mơ, Khơi hương theo làn gió, Anh bảo rằng nên viết thành thơ. Em ơi mười mấy Xuân qua anh cứ ngỡ thời gian cuốn trôi theo dòng đời lặng lẽ, ai có ngờ đâu ta còn gặp gỡ nhắc chuyện ngày xưa mà lòng nghe xao xuyến... mơ... hồ.
Khắc Chung chàng ơi xin đừng thương đừng tiếc nữa. Tổ quốc lâm nguy để cứu muôn dân thoát khỏi dòng máu đổ, em phải hy sinh một kiếp xuân... thời. Ơi chàng ơi! Từ đây oanh yến chia đôi đàng. Chiêm Việt từ đây nhớ thương vô vàng.
Tôi trở về thăm em, sau tháng năm miệt mài xứ xa. Hỡi, hỡi cô lái đò sao đành lòng quên, bỏ sông bỏ đò, bỏ người tình xưa. Bước đi theo chồng, để dòng sông não nề lắng trôi, để tình tôi lỡ làng ước mơ.
Từ nay thôi đành duyên mình lỡ đôi Dù vương vấn mãi cũng thế mà thôi Khi xưa thầm nói yêu nhau Không, anh nào oán trách chi em phận gái má hồng mười hai bến nước, bến đục hay trong duyên tình may rủi, phận đẹp duyên ưa gấm nhung trải bước hay lạc nẻo truân chuyên cho tơi tả kiếp… hoa… sầu.
Trở lại chuyện hai chúng mình. Khi em với anh vừa biết đam mê, tình yêu tràn trề. Trở lại con đường ngày xưa mang tên người yêu bé nhỏ.
Đừng khóc nữa em những giọt nước mắt em rơi càng làm cho lòng anh thêm tan nát. Dù có khổ đau dù có than khóc bao nhiêu, thì tình ta cũng lỡ làng rồi. Em ơi xích lại gần đây cho anh nắm trọn đôi bàn tay em một lần sau cuối. Rồi sáng mai đây khi chiếc phi cơ đưa em rời xa xứ sở là trọn kiếp từ ly mình vĩnh viễn mất… nhau… rồi.