Tên thật: | Nguyễn Thị Mỹ Châu |
Nghệ danh: | Mỹ Châu |
Năm sinh: | 1950 (74 Tuổi) |
Quê quán: | Long An |
Thế hệ: | Thế hệ 1950 - 1975 |
Mỹ Châu tên thật là Nguyễn Thị Mỹ Châu, sinh ngày 21 tháng 8 năm 1950 tại Thủ Thừa, Long An, là con út trong gia đình có 4 người con. Thuở nhỏ, cô từng bộc lộ năng khiếu âm nhạc và mong muốn trở thành bác sĩ. Cha mất sớm, cô và các anh chị đều do người mẹ nuôi lớn. Tuy niềm đam mê của Mỹ Châu là ca tân nhạc, nhưng cô cũng học thêm cổ nhạc từ một người bạn của anh để chiều lòng mẹ cô vốn là một người rất mê cải lương.
Mỹ Châu là một nghệ sĩ cải lương Việt Nam. Cô từng được mệnh danh là ngôi sao của thế hệ vàng cải lương Việt Nam cùng thời với Bạch Tuyết, Lệ Thủy, Ngọc Giàu, Phượng Liên, Minh Vương, Minh Phụng, Minh Cảnh... Cô nổi tiếng có giọng nữ trầm đặc biệt, và sở trường đặc biệt là ca dây kép. Nhờ vậy, mà tên cô đã được dùng đặt tên cho một dây đàn cổ gọi là "dây Mỹ Châu".
Cô được Nhà nước Việt Nam phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ ưu tú năm 1993 và Huy chương sự nghiệp sân khấu Việt Nam vào năm 1999 để tôn vinh những cống hiến và tận tụy yêu nghề của một minh tinh trầm lặng.
Chiều nay rừng núi quạnh hiu mây chiều giăng giăng lạnh. Người sơn nữ trên đường về bản thượng gùi nhỏ trên vai như chở nặng nỗi đau... buồn.
Anh bỏ trường xưa bỏ áo thư sinh, theo tiếng gọi lên đường. Anh đi vì đất nước khổ đau, anh đi quên thân mình. Từ độ anh đi em về không trang điểm, đã dứt lược gương tóc xõa… buông… dài.
Hãy nín đi em còn khóc làm chi nữa. Ngày tháng dần trôi xóa nhòa kỷ niệm có nhớ có thương có buồn có khổ thì tình cũng đôi nơi xa cách nhau... rồi.
Thôi rồi ta đã xa nhau kể từ đêm pháo đỏ rượu hồng. Anh đường anh em đường em yêu thương xưa chỉ còn âm thầm. Chuyện ngày xưa suốt đời em ghi nhớ. Nếu phải xa nhau tình đầu dang dở thì trọn kiếp còn đau đến vạn ngày sau thì ai quên được bao... giờ.
Những ngày chưa nhập ngũ anh hay dắt em về vùng ngoại ô có cỏ bông may, ở đây đêm vắng thưa người, còn ta với trời. Thời gian vào đêm, rừng sao là nến
Con đường xưa em đi, vàng lên mái tóc thề ngõ hồn dâng tái tê. Anh làm thơ vu qui, khách qua đường lắng nghe chuyện tình ta đã ghi...
Tiếng nhạc du dương hay lời ca thê thảm cũng chẳng rung cảm con tim bằng những tiếng ân... tình.
Anh cho em mùa xuân, nụ hoa vừa mới nở, chiều đông nào nhung nhớ. Vườn lao xao lá đầy, chân bước mòn vỉa phố, mắt buồn vịn ngọn cây. Anh ơi, Anh hãy đứng sát vào em để ngăn làn gió lạnh cho đêm xuân hoa nở nụ... môi... hồng.
Tình anh như mặt nước xanh ban chiều Mênh mông giữa trời cao những vì sao nhỏ lưng trời Trùng dương tàu anh đã đến với tình nước non Sóng tình em đến