Trang này nói về nghệ sĩ cải lương Dương Thị Diễm, nghệ danh là Ngọc Diễm - Quán quân Chuông vàng vọng cổ 2022. Đừng nhầm lẫn với một số người nổi tiếng cùng tên sau đây:
Tên thật: | Dương Thị Diễm |
Nghệ danh: | Ngọc Diễm |
Năm sinh: | 1993 (31 Tuổi) |
Quê quán: | Cà Mau, Việt Nam |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Dương Thị Diễm (Ngọc Diễm) đăng quang Chuông Vàng Vọng Cổ 2022
Đêm trắng đêm đối gương nhớ người, bóng ai đứng ngoài hiên vắng, phải chăng anh bao ngày xa vắng. Men rượu tiễn đưa như vẫn nồng nàn khiến hồn em ngây ngất. Hương lửa yêu đương còn phảng phất đâu đây, ngào ngạt chốn... loan... phòng.
Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai... Chị ơi chỉ còn có một đêm nay rồi sáng mai đây em phải theo chồng về xứ lạ.
Chiều nao tiễn nhau đi khí bóng ngã xế tà. Hoàng hôn đến đâu đây màu tím dâng trong hồn ta. Tiếng còi thét vang như xé tan màn sương xám. Hãy chậm lại phút giây tàu ơi đừng vội vàng chuyển bánh, mang người tôi yêu về tận chốn xa... nào.
Nghe nói Cà Mau xa lắm, ở cuối cùng bản đồ Việt Nam. Nắng vàng lấp lánh trên sông soi bóng hàng dừa nghiêng mình trên bến vắng. Em ngồi xõa tóc bên hiên làm xao xuyến bâng khuâng khi mở cánh... thư... hồng.
Đôi tay anh chai sần vì lo đám cưới ngày mai Buồn thao thức cả đêm nhìn anh em xót trong tim. Chín nhớ mười mong tát cạn biển Đông, đồng lòng xây ước mộng. Sưởi ấm đêm đông tâm hồn giá lạnh kề cận bên anh người con gái… quê… nghèo.
Em gái vườn quê, cuộc đời trong trắng, dầm mưa dãi nắng, mà em biết yêu trăng đẹp ngày rằm. Bầy cò trắng bay qua không sà xuống lòng ruộng mới. Đàn gà đầu sớm còn nương giấc trưa không thèm lên tiếng gáy, bọn sáo đậu sừng trâu hót mãi cũng... nghe... buồn.
Anh ở nơi nào, có còn mùa xuân không anh? Rừng ngàn lá gió, từng đêm nhắc nhở thì thầm. Nắng ở trên đầu, nắng trong lòng phố. Gió ở trên non, gió cuốn mây về. Từ độ em rời bỏ phố thị phồn hoa trở về cố hương nơi phương trời dịu vợi. Gác trọ mình anh âm thầm chờ đợi lắng tiếng mưa rơi mà nghe tê tái… tim.. hồng.
Chiều xưa phai nắng dấu mòn đưa lối. Soi bóng chung đôi mà hóa chia phôi. Sương lạnh chiều đông vương tiếng thở. Em ơi, như ngày xưa đôi ta vẫn gặp nhau nơi sân trường vắng lặng. Gió thổi nhẹ hàng phượng vĩ rung rinh lá mình ngồi bên nhau nhìn nắng rụng… bên… thềm.
Em về (là) với người, hết rồi câu chăn gối. Hẹn ước trọn đôi, bây chừ riêng một mình tôi. Mơ nhiều ước nhiều, để rồi như mây khói. Tình đã vời xa, xa vời tiếc thương cũng rồi. Từ độ ấy xa nhau mình chưa nói thành câu để nỗi sầu theo năm tháng. Cứ ngỡ lòng em quên bóng hình xưa yêu dấu nhưng có ngờ đâu bao kỷ niệm… vấn… vương… hoài.
Ngàn năm thương hoài một bóng hình ai. Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai. Trăng khuyết rồi có khi đầy. Ngăn cách rồi cũng xum vầy. Mây bay bay hoài ngàn năm. Mấy lá tâm thư xin gởi trao ai nơi miền xa xứ lạ. Buổi ấy chia tay như vầng mây không định hướng khi bóng người đi khuất dạng dưới… sương… mù.