Tên thật: | Nguyễn Văn Hợp |
Nghệ danh: | Nguyễn Văn Hợp |
Năm sinh: | 1986 (39 Tuổi) |
Quê quán: | Phú Yên |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Nghệ sĩ cải lương Nguyễn Văn Hợp sinh năm 1986 quê tại Phú Yên, Việt Nam. Sau khi tốt nghiệp THPT, Nguyễn Văn Hợp vào Sài Gòn để học và theo con đường nghệ thuật. Anh được đào tạo tại Trường Đại học Sân khấu Điện Ảnh và trường Cao Đẳng Văn hóa Nghệ thuật.
Sau quá trình đào tạo, anh hiện đang công tác tại Nhà hát cải lương Trần Hữu Trang. Từ năm 2012 - 2015 Nguyễn Văn Hợp công tác tại Đoàn III. Từ năm 2016 đến nay anh công tác tại Đoàn II của nhà hát.
Năm 2015, Nguyễn Văn Khởi xuất sắc dành giải nhì trong chương trình Chuông vàng vọng cổ truyền hình. Giải nhất - chuông vàng năm đó thuộc về nghệ sĩ Nguyễn Thanh Toàn.
Em ơi ngày tháng năm xưa trong gió bảo nắng mưa tình không trọn vẹn đó là ngoài dự tính của đôi ta chứ anh biết rằng em không bao giờ vong tình lỗi hẹn thì giờ đây xin em hãy quên anh như quên một chiều vàng trong kỉ niệm để được an tâm khoác áo vu quy theo chồng lên kiệu hoa về bên ấy vì giờ đây anh chỉ là kẻ đứng bên vệ đường tiễn đưa kiệu hoa lần sau cuối rồi sẽ dấn thân vào trong gió bụi khi ánh tà dương vừa khuất dạng dưới chân đồi
Nụ hồng trước ngõ nhà ai? Nở hoa bướm ong tìm lại. Ngọt ngào say đắm tỏa hương, cho đời thương lại càng thương. Khi mặt trời ngã về phía Tây là lòng em nôn nao nỗi nhớ. Nhớ vườn nhà ai, nhớ dáng thướt tha của một người con gái đã vun bón cây xanh chăm chút từng nụ hoa hồng
Tiếng trống sang canh, báo hiệu giờ bình minh. Con thuyền lướt sóng ra khơi, là tình ta chia cách đôi nơi. Người ơi từ đây mình phải xa nhau đất Việt trời Ngô đành phải chia ly con tạo lá lai sắp bày chi ngang trái. Khiến cho yến oanh đôi đường đôi ngã Kẻ ở đầu sông người nơi cuối bãi, nước mắt trông theo nghìn trùng quan tái, gọi cố nhân ơi, cố nhân ơi tình của đôi ta đã cách biệt… đôi… đường.
Buồn ơi hai tiếng từ ly não nề. Vì đâu hai đứa đành phải xa nhau. Lối nhỏ đường chẳng xót xa, nay đã tàn theo gió mưa, phương trời Quy Nhơn nhạt nhòa. Mộng Cầm ơi, nếu sợ tiếng từ ly thì em hãy về đi cho anh gói tròn thân phận. Vì trọn cuộc đời anh đã mang nhiều cay đắng nên cũng chẳng muốn chở tình ai cho nặng gánh… phiêu… bồng.
Tôi đâu dám giận mà làm sao tôi giận được. Trước tấm chân tình cao cả của tiểu thơ đã dành tặng cho một kẻ đã sa cơ. Quỳnh Nga, nhận vật trao tay ta nghẹn ngào rơi lệ. Rừng rực lửa yêu đương ta nguyện cùng ai đó thề vẹn chữ chung tình.
Nghe bàng hoàng tâm can, sao thấу như đất trời vỡ tan. Từ đâu bão giông gom về, đưa con vào giữa dòng lốc xoáу. Trời ơi câu chuуện vừa mới nghe qua mà tôi tưởng như câu chuуện từ thiên cổ. Một trang tình sử đã vắt cạn máu tim con để kết thành trang hận oán.
Bậu ơi cái nghĩa tàu khang khi đã trót mang sao bậu đành dứt bỏ. Để kẻ tình chung canh trường vò võ thầm gọi tên ai mà nghe trăn trở… bên… lòng. Bậu ở bậu đi tôi chẳng nói chi sao bậu còn gieo tiếng dữ. Thầm hỏi trời cao ai là kẻ… vong… thề.