Tên thật: | Nguyễn Thị Nhơn Hậu |
Nghệ danh: | Nhơn Hậu |
Năm sinh: | 1975 (49 Tuổi) |
Quê quán: | Tiền Giang |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Nghệ sĩ Nhơn Hậu tên đầy đủ là Nguyễn Thị Nhơn Hậu, nghệ sĩ Nhơn Hậu sinh năm 1975 quê quán tại Tiền Giang.
Hiện cô công tác tại Đoàn Nghệ thuật Tổng hợp Tiền Giang. Năm qua, Nhơn Hậu đã có nhiều cơ hội trổ tài ca diễn trong các vở mới như: Nước mắt thâm tình (Hội Sân khấu TP.HCM), chương trình Tự tình quê hương (Nhà văn hóa Thanh Niên), chương trình Làn điệu phương Nam (Nhà hát TP.HCM)
Yêu và trân trọng mảnh đất đã sinh ra và nuôi lớn mình, Nhơn Hậu luôn ý thức trách nhiệm rèn luyện nghề để xứng đáng với sự kỳ vọng của cha mẹ và người thân trong gia đình khi đến với sân khấu. Và phần thưởng cho cô là chiếc HCV triển vọng Trần Hữu Trang năm 2003. Nhơn Hậu là người con thứ 5 trong gia đình có 6 anh chị em, 15 tuổi cô đã tham gia sinh hoạt tại Trung tâm văn hóa Tiền Giang, rồi từng bước làm quen với sân khấu chuyên nghiệp. Điều ít ai ngờ là với tuổi đời còn rất trẻ nhưng Nhơn Hậu đã có hai vai lão rất ấn tượng: bà Lộc (Trăng soi dòng Bảo Định) và vai bà Tư Lành (Đêm huyền ảo). Đầu năm 2007, Nhơn Hậu đã được HTV mời đóng vai nữ chính trong vở Phượng tím (soạn giả Đức Hiền, đạo diễn Trần Minh Ngọc).
Bởi tôi lỡ dại yêu lầm người ta, nên khổ đời tôi vì ai gian dối. Khi còn yêu đón đợi từng ngày, khi còn yêu quyến rũ vỗ về, bây giờ bạc lòng ra thế. Bước vào đường yêu một lầm hai lỡ, giờ chợt hiểu ra sầu hận chỉ riêng... mình.
Phải! Đó chỉ là cái bóng nắng run run dưới tàng cây dạo ấy, nhưng anh nào hiểu lòng riêng của cô gái nhỏ được sánh vai anh mà nghe nắng
Xuân xưa con trẻ dại khờ. Mơ manh áo mới mơ ngày pháo vui. Xuân nay con lớn khôn rồi. Nhìn màu tóc Mẹ bồi hồi ruột đau. Mẹ ơi! Tóc trắng bay bay theo gió chướng về gọi nhành mai trước sân nhà thay lá, nhìn dáng Mẹ qua trong nắng chiếu bóng ngã con chợt hiểu ra ngày con xa Mẹ đã... thêm... gần.
Ngày Quốc khánh lòng vui tở mở, Khắp phố phường rực rỡ cờ hoa. Sông núi vang rền, một bản hùng ca. Cách mạng đã cho ta niềm tin mới. Từ trong đau khổ lầm than bao người hiên ngang, kiên cường đánh giặc. Quyết giữ gìn từng ngọn rau tấc đất cho trời Nam sáng rực sắc... mây... hồng
Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu hẹn ước. Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu thuỷ chung. Thôi có còn chi đâu khi người ra đi không hẹn ngày trở lại. Có còn chăng nơi xóm nghèo hiu quạnh bên dòng sông trơ trọi bóng... con... đò.
Hò ơ hò… ơ... anh đến quê em giữa mùa bông súng trắng, vượt đồng bưng mưa nắng dãi dầu, Xuồng ai bơi bên bờ sông Vàm Cỏ dáng quen quen có phải người em gái nhỏ đưa đường. Cũng vẫn áo bà ba khăn rằn quấn gọn và mái tóc huyền bay tha thướt... yêu... kiều.
Về phương Nam lắng nghe cung đàn, thổn thức vọng dưới trăng mơ màng. Con sáo trong lồng nhớ bầy than thở. Tiếng sáo bi thương nức nở giữa đêm... trường. Sầu đổi thương loan em cũng đoạn trường.
Về Cà Mau tôi mang theo nỗi nhớ Nhớ về anh, nhớ da diết một miền quê. Nhớ buổi chia tay lòng xao xuyến bồi hồi, Có lời hò hẹn còn giấu ở bờ môi chưa
Dẫu mà trời còn làm mưa lâu dài, giọt buồn giọt tủi đêm ngày, cây cột mè rui, mái lá nghèo cũng dừng dột xiêu. Trời sa mưa giông cho buồn lòng đứa con xa xứ. Vọng cố hương với bao kỷ niệm ngày xưa thương nhớ lại… đong… đầy.