Tên thật: | Trần Thị Như Huỳnh |
Nghệ danh: | Như Huỳnh |
Năm sinh: | 1986 (38 Tuổi) |
Quê quán: | Thới Bình, Cà Mau, Việt Nam |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Hoa hậu cải lương Như Huỳnh
Tại anh đó nên duyên mình dở dang, em nào mộng mơ quyền quý cao sang. Anh không mơ ước cao sang em chẳng mộng mơ quyền quý. Sao ai khiến xui chi cho hồ tan keo rã, cho vắng cho xa đôi đường đôi ngã ôm ấp niềm riêng thương nhớ… khôn… cùng. Khi xưa anh không nói nên đâu ngờ, để rồi anh trách em hững hờ, để rồi em trách anh ơ thờ.
Hãy nín đi em còn khóc làm chi nữa. Ngày tháng dần trôi xóa nhòa kỷ niệm có nhớ có thương có buồn có khổ thì tình cũng đôi nơi xa cách nhau... rồi.
Chiều nhìn ra đầu ngõ bâng khuâng niềm thuơng nhớ dáng xinh xinh một người. Trở lại thành đô sau những ngày dài nơi chuyến tuyến chợt nhìn em qua căn nhà màu tím mà lòng bỗng nghe lưu luyến khôn cùng.
Quân Vương ơi suối tiển oanh đưa cho vừa câu thiên ly hận, thiếp trải niềm đau qua mấy tiếng tơ... đồng. Vách quế từ đây mưa gió lạnh cung hoàng.
Bóng đò cập ngang bến sông, biết anh sang lòng em vui thầm... Đò vẫn còn đưa nhưng Đông qua, Xuân tới rồi Hạ sang mà anhcứ lặng im dù đôi mình luôn
Em ơi! nếu đã yêu nhau ai chẳng mong tròn câu duyên nợ. Dù xa nhau phương trời dịu dợi lòng anh vẫn nhớ vẫn thương vẫn chờ vẫn đợi, nhớ biết bao kỷ niệm tình ta bên vườn hoa ấy, có mây xám dần bay có gió chiều nhè nhẹ, có những cánh chim đơn đang bây về tổ ấm, thì em hỡi em ơi dù biết rằng yêu là đau khổ, nhưng không yêu lòng anh càng khổ lụy... thêm... nhiều.
Nuốt lệ làm vui nhìn chiếc xe hoa. Anh ơi thôi đành dang dở tình ta. Còn đâu câu nói ban đầu, tình đôi ta khó phai màu, bây giờ tại sao đành ôm khổ đau. Dù muốn dù không dù lòng em có rộn rã mừng vui hay âm thầm đau khổ, thì mai đây cũng tưng bừng pháo nổ vang dậy lời vui một chuyến xe hoa đưa em về bến lạ… theo… chồng.
Thức trọn đêm nay để nhớ thương em, anh nghe tình yêu nhắc nhở êm đềm. Nhớ từng nụ cười ánh mắt, nhớ lời ngọt ngào âu yếm, tóc em thơm giấc ngủ dịu hiền. Thao thức trọn đêm nhớ người yêu dấu. Nhớ mắt em trông, nhớ môi em thắm, nhớ tóc em xanh, nhớ má… em… hồng.
Từ nay thôi đành duyên mình lỡ đôi Dù vương vấn mãi cũng thế mà thôi Khi xưa thầm nói yêu nhau Không, anh nào oán trách chi em phận gái má hồng mười hai bến nước, bến đục hay trong duyên tình may rủi, phận đẹp duyên ưa gấm nhung trải bước hay lạc nẻo truân chuyên cho tơi tả kiếp… hoa… sầu.