Trang này nói về nghệ sĩ có nghệ danh là Trịnh Ngọc Huyền (Trịnh Thị Ngọc Huyền) - Chuông Bạc Vọng Cổ 2016, đừng nhầm lẫn với những nghệ sĩ khác cũng có nghệ danh gần giống dưới đây:
Tên thật: | Trịnh Thị Ngọc Huyền |
Nghệ danh: | Trịnh Ngọc Huyền |
Năm sinh: | 1994 (31 Tuổi) |
Quê quán: | Trà Vinh, Việt Nam |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Nghệ sĩ Trịnh Ngọc Huyền tên thật là Trịnh Thị Ngọc Huyền. Trịnh Ngọc Huyền sinh năm 1994 quê quán tại Trà Vinh, Việt Nam.
Từ nhỏ cô đã rất mê nghệ thuật cải lương đã biết ca cải lương từ nhỏ bằng năng khiếu và sự chỉ bảo của các cô chú có nghề chung xóm. Tuy trong bước đừng làm nghệ thuật chuyên nghiệp cũng gặp nhiều khó khăn gian khổ nhưng Ngọc vì yêu nghề đã vượt qua nhiều thách thức.
Cô là học trò của nghệ sĩ Kim Từ Long trong chương trình Đường Đến Danh Ca Vọng Cổ mùa 2. Trịnh Ngọc Huyền đoạt quán quân Đường Đến Danh Ca Vọng Cổ mùa 2 và Chuông Bạc Vọng Cổ 2016.
Với giọng hát ngọt ngào và gương mặt rất dễ thương, xinh đẹp, Trịnh Ngọc Huyền đang dần khẳng định hình ảnh của mình trong mắt khán giả, người hâm mộ.
Cùng xem một số hình ảnh nghệ sĩ Trịnh Ngọc Huyền tại đây...
Huyền Trân ơi nàng đã hy sinh tình riêng cho sứ mạng. Vâng lệnh hòa duyên đáp đền ơn nợ nước để cho Khắc Chung ôm hận đến muôn... đời.
Nghe gió đồng bềnh bồng thênh thênh. Yên đất giồng là mầm đậu lên. Có đôi mắt nhung thâm thấp trung trung mà nhiều chiến công ngang tầm dũng sĩ.
Kể tiếp đi anh chuyện đánh tàu bằng ghe biển, của quê anh vùng sông nước em yêu. Anh ơi, ngày xưa thật xưa núi hứa với rừng nuôi cây thành cổ thụ. Rồi giặt mỹ đến pháo bầy bơm thảm cạo sạch màu sanh cho núi đứng cô đơn nên núi buồn núi giận, núi hóa thành những chàng trai phù đổng... phi... thường.
Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu hẹn ước. Ai đã cùng tôi ngày xưa thề câu thuỷ chung. Thôi có còn chi đâu khi người ra đi không hẹn ngày trở lại. Có còn chăng nơi xóm nghèo hiu quạnh bên dòng sông trơ trọi bóng... con... đò.
Ơi những dòng sông chảy ra biển rộng. Ơi những cánh cò bay giữa trời xanh. Tôi bất chợt ngẩn ngơ khi đâu đó vọng đưa câu hò xứ sở. Một góc quê hương đã nằm sâu trong nỗi nhớ rồi thao thức từng đêm nghe sương vỡ bên... thềm.
Hai tiếng Cà Mau nghe sao thân thiết quá. Tôi nhặt lá tràm rơi trên đường vào xóm nhỏ lòng buâng khuân khi trở lại... quê... nhà. Nghe nói Cà Mau xa lắm, ở cuối cùng bản đồ Việt Nam.
Có chiếc cầu cây bắc ngang qua suối Cao thật cao không tay vịn Em đi qua chiếc cầu rung rinh Dòng nước lung linh soi bóng em đi. Cầu nhỏ qua sông lắc lẻo lắc lư ngập ngừng chân bước. Màu áo tinh anh soi mình bóng nước nào ngại khó khăn gian khổ đâu màng.
Đuốc lồ ô bập bùng trên ánh lửa. Sóc Bom Bo rộn tiếng chày khua. Bồng con ra võng để đong đưa. Giã gạo ban đêm vì ngày bận làm mùa. Bóng ai thấp thoáng dưới trăng có phải anh giải phóng quân về thăm xóm nhỏ. Để nhớ lại ngày nào sóc Bom Bo còn mịt mờ trong khói lửa người Bom Bo sống giữa… căm… hờn.
Bảo ơi tại vì bản thân em giờ đây hoen ố nên đành phải quay lưng cuối mặt trốn chạy người... xưa. Trời ơi vậy mà bấy lâu nay bị cầm giang trong ngục tù tâm tối cứ sợ cứ lo cho người tôi yêu phải năm chờ tháng đợi. Sợ từng cơn gió rét sợ lúc trời đổ mưa giông làm cho lệch hồng môi thắm mắt biết kém xanh, tóc mây dã dợi bao nỗi nhớ niềm thương rai rứt con tim làm cho ai phải ngày ngày mòn mỏi nhớ mong đêm canh dài thấp thẻo, thương đời hoa lạnh lẽo chốn cô phòng.
Ngàn năm thương hoài một bóng hình ai. Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai. Trăng khuyết rồi có khi đầy. Ngăn cách rồi cũng xum vầy. Mây bay bay hoài ngàn năm. Mấy lá tâm thư xin gởi trao ai nơi miền xa xứ lạ. Buổi ấy chia tay như vầng mây không định hướng khi bóng người đi khuất dạng dưới… sương… mù.