Tên thật: | Võ Thị Ngọc Quyền |
Nghệ danh: | Võ Ngọc Quyền |
Năm sinh: | 1990 (35 Tuổi) |
Quê quán: | Cần Giuộc, Long An |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Nghệ sĩ cải lương Võ Ngọc Quyền tên khai sinh là Võ Thị Ngọc Quyền. Nghệ sĩ Võ Ngọc Quyền sinh ngày 8 tháng 8 năm 1990 tại Cần Giuộc, Long An.
Sau khi đoạt Cúp Bạc từ cuộc thi Chuông vàng vọng cổ 2018, con đường đến với nghệ thuật cải lương chuyên nghiệp của nghệ sĩ Võ Ngọc Quyền ngày càng rộng mở. Hoạt động nghệ thuật bằng chính khả năng mình, nữ nghệ sĩ luôn ý thức con đường nghệ thuật không đơn thuần là những hào quang chiếu rọi. Vì thế, cô vẫn không ngừng cố gắng, luôn học hỏi để giọng ca và cùng lối diễn ngày càng điêu luyện hơi.
Nếu như trước đây, Võ Ngọc Quyền chỉ được khán giả biết đến qua các show diễn cá nhân, thì hiện nay, Chuông bạc Vọng cổ 2018 đã dần tiếp cận với khán giả qua một số chương trình trực tiếp như: Vầng trăng cổ nhạc , Ngân mãi chuông vàng do Đài HTV tổ chức.
Cuộc đời là chốn bể dâu. Khác chi thước phim vô thường. Tiền tài là thứ phù du. Chết đi không mang theo được
Mùa Xuân ơi bước nhẹ bên em cho lắng đọng hương Xuân khát khao từng hơi thở. Nhịp đập mùa Xuân cho đời rộn rã thành khúc hát đưa duyên đầu Xuân mới... trao... tình.
Em ơi ai chẳng có ước mơ ai không mong chờ hạnh phúc. Nhưng tay trắng đôi tay phận anh nghèo côi cút sợ mang tiếng trèo cao rồi ôm tủi nhục… riêng… mình. Anh ơi mình có xa lạ gì đâu sao mỗi cứ mỗi bận gặp nhau là anh cứ giữ chừng khoảng cách. Hay tại em đây làm phiền anh cuốc đất nên mới chào hỏi qua loa như gặp khách... bên... đường.
Anh cho em mùa xuân, nụ hoa vừa mới nở, chiều đông nào nhung nhớ. Vườn lao xao lá đầy, chân bước mòn vỉa phố, mắt buồn vịn ngọn cây. Anh ơi, Anh hãy đứng sát vào em để ngăn làn gió lạnh cho đêm xuân hoa nở nụ... môi... hồng.
Tiếng trống sang canh, báo hiệu giờ bình minh. Con thuyền lướt sóng ra khơi, là tình ta chia cách đôi nơi. Người ơi từ đây mình phải xa nhau đất Việt trời Ngô đành phải chia ly con tạo lá lai sắp bày chi ngang trái. Khiến cho yến oanh đôi đường đôi ngã Kẻ ở đầu sông người nơi cuối bãi, nước mắt trông theo nghìn trùng quan tái, gọi cố nhân ơi, cố nhân ơi tình của đôi ta đã cách biệt… đôi… đường.
Lâu lắm xa rồi mình lại gặp nhau. Hai đứa không còn ngày vui hôm nao. Tình đã ly tan, thì thôi mỗi kẻ mỗi nơi, mỗi người một ngã. Chuyện tình năm cũ thôi hãy quên đi còn nhắc làm chi cho thêm buồn thêm khổ thêm nhớ thêm thương sầu hận… thêm… dài.
Anh ơi đô thành Ở đây em sống không quen Đưa nhau lên tàu Về quê em thấy vui hơn. Về đây mình cưới nhau luôn Về đây mình sống vui hơn Về đây mình có nhau luôn Chẳng bao giờ buồn. Em sẽ theo anh về lại quê hương thăm ruộng lúa bờ mương, thăm cội nguồn yêu dấu. Tìm lại cánh diều xưa chở ước mơ ngày thơ ấu có tiếng mẹ ầu ơ ru giấc buổi... trưa... nồng.
Em gái vườn quê, cuộc đời trong trắng, dầm mưa dãi nắng, mà em biết yêu trăng đẹp ngày rằm. Bầy cò trắng bay qua không sà xuống lòng ruộng mới. Đàn gà đầu sớm còn nương giấc trưa không thèm lên tiếng gáy, bọn sáo đậu sừng trâu hót mãi cũng... nghe... buồn.
Thấp thỏm thâu đêm mong trời mau sáng, tới bên nong tằm sắc thêm dâu mới, bước vội ra sân nhìn trăng xế… sau… hè. Hôm qua em đi Chùa Hương, hoa cỏ còn đọng hơi sương, cùng thầy me, em vấn đầu soi gương.
Đêm trắng qua sông dài, chợt nghe tiếng quốc dưới trăng. Chim hỡi chim kêu bầy, mà như chim hót nhớ ai. Em lại trở về đây trên bến sông xưa đêm nào đưa tiễn. Anh ở nơi đâu sao chỉ có vầng trăng đơn lạnh đón… em… về.