Tên thật: | Võ Thị Ngọc Quyền |
Nghệ danh: | Võ Ngọc Quyền |
Năm sinh: | 1990 (35 Tuổi) |
Quê quán: | Cần Giuộc, Long An |
Thế hệ: | Nghệ sĩ trẻ sau năm 2000 |
Nghệ sĩ cải lương Võ Ngọc Quyền tên khai sinh là Võ Thị Ngọc Quyền. Nghệ sĩ Võ Ngọc Quyền sinh ngày 8 tháng 8 năm 1990 tại Cần Giuộc, Long An.
Sau khi đoạt Cúp Bạc từ cuộc thi Chuông vàng vọng cổ 2018, con đường đến với nghệ thuật cải lương chuyên nghiệp của nghệ sĩ Võ Ngọc Quyền ngày càng rộng mở. Hoạt động nghệ thuật bằng chính khả năng mình, nữ nghệ sĩ luôn ý thức con đường nghệ thuật không đơn thuần là những hào quang chiếu rọi. Vì thế, cô vẫn không ngừng cố gắng, luôn học hỏi để giọng ca và cùng lối diễn ngày càng điêu luyện hơi.
Nếu như trước đây, Võ Ngọc Quyền chỉ được khán giả biết đến qua các show diễn cá nhân, thì hiện nay, Chuông bạc Vọng cổ 2018 đã dần tiếp cận với khán giả qua một số chương trình trực tiếp như: Vầng trăng cổ nhạc , Ngân mãi chuông vàng do Đài HTV tổ chức.
Từ miền Nam anh ngược ra Bắc. Mang theo câu hò điệu lý chín dòng sông. Nghe tiếng con Hoàng Oanh hót líu lo trong chiếc lồng son làm em giật mình tỉnh giấc. Bỗng có tiếng còi tàu từ xa vọng lại khi sương khuya ướt đọng… trên… cành.
Lỡ thương anh rồi, em biết phải làm sao. Lỡ thương anh nhiều, đêm ngày em cứ ra vào. Anh ơi quý nhau là ở tấm lòng chứ em đâu tính giàu nghèo mà anh thương thân tủi phận. Bao lời nói của anh như tường rào ngăn cách để ta gần bên mà như biền biệt mấy… cơn… sầu.
Gác lạnh về khuya cơn gió lùa, trăng gầy nghiêng bóng cài song thưa, Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt, lá vàng nhẹ nhẹ đưa tưởng như bước lê hè phố. Anh ơi áo cưới đã may thiệp hồng đã gửi. Đừng nhớ đến em để buồn dâng diệu vợi đừng nhắc tên em cho thêm tội mảnh… trăng… gầy.
Hát nữa đi anh, lỡ ngày kia sông cạn đá mòn. Hát nữa đi anh, cuộc tình ta chưa hết đoạn đường. Hát nữa đi anh bài ca nào mà anh yêu mến nhất. Hát nữa đi anh buông hồn trong tiếng nhạc đừng để thời gian làm phai nhạt những… ân… tình.
Tại anh đó nên duyên mình dở dang, em nào mộng mơ quyền quý cao sang. Anh không mơ ước cao sang em chẳng mộng mơ quyền quý. Sao ai khiến xui chi cho hồ tan keo rã, cho vắng cho xa đôi đường đôi ngã ôm ấp niềm riêng thương nhớ… khôn… cùng. Khi xưa anh không nói nên đâu ngờ, để rồi anh trách em hững hờ, để rồi em trách anh ơ thờ.
Lòng xao xuyến mỗi khi hoa phượng rơi, nhắc lại câu chuyện buồn. Trường còn kia ôi mái đổ tường rêu, nơi kỷ niệm êm ái. Kỷ niệm ngày xanh em còn nhớ hay không với nét chữ âm thầm với hồn thơ dại cũ. Tình của ngày xưa đã phôi pha trong trí nhớ, nhưng mộng của ngày xưa muôn thửa chẳng… phai… nhòa. Có những lần hoàng hôn rớt trên vai, bước chân đi lòng nuối tiếc ai hoài.
Nhớ mùa chôm chôm trước, mùa chôm chôm kỷ niệm, biết bao nhiêu nồng thắm. Trên chuyến sang ngang qua đò Mỹ Thuận, em mời anh mua sao anh lẳng lặng nhìn mặt nước phù sa gờn gợn chảy… xuôi... dòng. Mong cho mai sau, đời ta luôn có nhau, như những ngày mới gặp nhau.
Em nhớ anh thật nhiều, nên biết bao nhiêu ngày, em lặng thầm riêng em, trên con đường ngày xưa, hai đứa chung hẹn thề, mình bên nhau mãi không xa rời. Hỡi anh đâu rồi, những ngày bên nhau. Đắp xây duyên tình ta hẹn ước. Anh nói yêu em nhiều, vai kề vai không hề cách xa, sao giờ đây anh mãi xa tầm tay.