Các bút danh Phạm Thái Nguyên, Nguyễn Hoàng Minh Khôi, Nguyễn Phương Hồng Anh, Nguyễn Trung Thành mà bạn đã gặp đều là của tác giả Hoàng Song Việt
Tên thật: | Võ Văn Xong |
Nghệ danh: | Hoàng Song Việt |
Năm sinh: | 1960 (64 Tuổi) |
Quê quán: | Bình Dương, Việt Nam |
Thế hệ: | Thế hệ 1975 - 2000 |
Miền Cần Thơ gạo trắng nước trong, vui niềm vui ấm no cuộc sống... Xin cảm ơn những khúc nhạc lời thơ những câu hò điệu lý. Cảm ơn những giai điệu quê hương với tâm hồn người nghệ sĩ mang hơi thở miền Tây đi khắp nẻo... quê... mình
Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai... Chị ơi chỉ còn có một đêm nay rồi sáng mai đây em phải theo chồng về xứ lạ.
Từ làng quê nghèo em lên chốn thành đô ôm bao ánh đèn mờ tìm tương lai rạng rỡ... Thì lối cũ đường xưa trong nắng trong mưa chỉ một mình tối một mình
Ai bảo lời ca em gợi mở tâm tư của tình yêu thầm lặng nhưng da diết, và giọng hát như ru nghe ngọt ngào tha thiết làm xao xuyến lòng anh từ giây phút
Có một dòng sông chảy tràn trong trí nhớ. Làng em bến lở, làng anh ở bến bồi. Sao cứ mỗi độ hoàng hôn thì ngọn gió đồng xa lại thổi xôn xao ngược
Hoa lá nở thắm đẹp làn môi hồng Xuân đến rồi đây nào ai biết không? Đàn én chao nghiêng cho vạt nắng xôn xao cho hoa lá tươi màu lung linh cười trong nắng. Chân sáo tung tăng khoe tà áo mới, trời đất cũng nôn nao chờ đợi bước... xuân... về.
Ơi những dòng sông chảy ra biển rộng. Ơi những cánh cò bay giữa trời xanh. Tôi bất chợt ngẩn ngơ khi đâu đó vọng đưa câu hò xứ sở. Một góc quê hương đã nằm sâu trong nỗi nhớ rồi thao thức từng đêm nghe sương vỡ bên... thềm.
Đời từ muôn thuở tiếng mưa có vui bao giờ. Chuyện lòng tôi kể cách nay đã ba mùa mưa. Mưa lạnh giăng giăng cho nhạt nhòa con phố cũ. Hàng cây xưa gục đầu buông lá rũ, cho trời đất cũng cô đơn khi người nỡ phụ… ân… tình.
Không còn con sông nước dâng tràn lên bãi bồi. Anh về quê em khắp nơi như là biển khơi. Chập chờn mái tranh ngôi lên giữa ngọn triều dâng, những đàn gà con chơi vơi đứng nhìn trời xanh... Ôi những gương mặt dày dạn gió sương để có những hạt lúa thơm cho đời no ấm. Giờ thêm vết hằn sâu trên bờ môi khóe mắt thương cho những người thân đói lạnh giữa... mưa... chiều.
êm nay trời trở lạnh Gió giao mùa lay động nhánh sầu đâu Văng vẳng đâu đây thánh thót giọt đàn bầu Và những tiếng mẹ ru ngọt ngào trong kỹ niệm.