Tên thật: | Nguyễn Thanh Điền |
Nghệ danh: | BS Nguyễn Thanh Điền |
Năm sinh: | 1966 (58 Tuổi) |
Quê quán: | Giồng Riềng, Kiên Giang |
Thế hệ: | Thế hệ 1975 - 2000 |
NGUYỄN THANH ĐIỀN
LỜI NGỎ NIỀM ĐAM MÊ CỦA TÔI
Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình bần nông ở miền quê thôn dã. Tôi nhớ trước năm 1975 chiến tranh thật là ác liệt, quê hương bị đạn lửa tàn phá tan hoang, ruộng vườn loang lỗ, đầy hố bom. Sau ngày giải phóng gia đình trở về quê tôi đã được học hành.
Quê tôi ở ấp Ngả Sáu, xã Thạnh Bình, huyện Giồng Riềng, tỉnh Kiên Giang. Lúc còn nhỏ tôi đã mai mắn khi được nghe ba tôi hát bài vọng cổ nghe sao mà nó ngân nga, da diết, ngọt ngào, sâu lắng nó đã ăn sâu vào hồn của tôi tự lúc nào không biết. Mỗi khi ba tôi cất lên giọng ca mùi mẫn khi đi đám tiệc là có nhiều xúm lại nghe ba ca và vỗ tay giòn giã, hay ở nhà là có tôi ủng hộ hết mình ngồi nghe ba hát say xưa đến hết. Tôi rất đam mê ca cổ, tài tử cải lương, chương trình ca cổ nào tôi cũng tranh thủ đón lắng nghe.
Lớn lên tôi được nghe ba tôi mơ ước phải có một đứa con làm việc ở ngành Y để chăm sóc sức khỏe cho ông bà, cha mẹ, bản thân, con cháu và cho xã hội. Thế là tôi cố gắng học tập để thực hiện mơ ước của ba tôi thi vào Trường Y, tôi học và ra trường 1986 làm việc tại Bệnh viện Đa khoa huyện Giồng Riềng tỉnh Kiên Giang. Sau thời gian tôi tiếp tục được Sở Y Tế phân công làm việc tại Bệnh Viện Đa Khoa tỉnh Kiên Giang. Trong khoản thời gian đi học và làm việc tôi vẫn mang mơ ước và vẫn đam mê bộ môn đàn ca tài tử, rồi mãi đến năm 2005 thì tôi tham gia ca cổ của Bệnh Viện tổ chức đạt giải Nhất và mai mắn sau đó được làm quen với anh giám khảo là cố soạn gỉa Y Tùng, bài ca đầu tay mình viết là: Bông hồng trắng; cũng nhờ anh biên tập và được đăng báo Chiêu Anh Các; được đài truyền hình Kiên Giang thu âm và quay hình. Đó cũng chính là động lực giúp cho tôi tiếp tục viết rất say mê 1-2 ngày là có 1 bài ca mới viết về nhiều chủ đề như ca ngợi về Bác Hồ, về quê hương, đất nước; ca ngợi về những phong cảnh đẹp trong và ngoài tỉnh; ca ngợi về các anh hùng liệt sỹ đã chiến đấu anh dũng hy sinh vì đất nước.
Tôi viết gửi bài cộng tác cho Sở Văn Hóa, báo Công an, báo ở huyện Phú Quốc, Hà Tiên, Giồng Riềng... có yêu cầu viết của tỉnh Kiên Giang, Vọng cổ Đồng Quê nay là Kho tàng Vọng cổ Việt Nam.
Tôi cũng rất đam mê thơ, văn, tôi suy nghĩ bài ca cổ có hay thì phải có nhiều hình ảnh và chất thơ, chất văn, vì vậy tôi đã tích cực làm thơ để dự thi và sau đó mình phổ thành bài ca cổ thi ca dễ dàng, nghe rất hay mới được nhiều người yêu thích bài của mình.
Sau đó tôi tiếp tục viết bài ca cổ và thơ - văn để dự thi các cuộc thi trong tỉnh và ngoài tỉnh; đạt được một số giải thưởng ca cổ; chập cải lương, thơ, văn đạt được từ giải khuyến Khích, giải Ba, giải Nhì, đến giải Nhất.
Có những đêm mất ngủ tôi thường viết bài ca cổ, thơ, văn hoặc viết những gì mình thích.
--BS Nguyễn Thanh Điền--
Lá, khô rơi rụng, gợi lòng bao nhớ thương. Trên vạn nẻo đường, sương gió dặm trường. Người đi vẫn nhớ quê hương, hôm nay trở lại tìm về người thương nơi cố hương. Thức trắng đêm nay nghe tiếng mưa rơi cõi lòng thấm lạnh. Nhớ mẹ hiền xưa bao năm dài hiu quạnh mà giờ đây dòng lệ… tuôn... trào.
Mẹ ơi! Sao mẹ nỡ bỏ chúng con ra đi không một lời từ biệt, trong khi mái nhà mình đang êm ấm, thì bỗng nghe tiếng sét… ngang tai. Ở nơi phương trời xa con vẫn ngày đêm nhớ thương bóng hình mẹ. Cho đến hôm nay bầu trời kia nhỏ lệ khi hay tin mẹ đã… qua… đời.
Cha ơi, sao cha nở bỏ chúng con, trong khi gia đình mình đang êm ấm. Ôi, cảnh tử biệt sinh ly, làm chia cắt đấng sinh thành, và trọn cả cuộc đời mình, cả tâm quyết chưa thành.
Lặng nhìn chiều thu lòng nhớ thương ai. Gió đưa man mác gợi những u sầu. Đường xưa nghe lá thu rơi. Chiều nay ra đứng nơi đây. Gió lạnh lòng mang nỗi nhớ. Thu này là đã mấy mùa thu vàng rơi lá đổ. Con đã mang theo gió chiều thương nhớ những mùa qua chưa trở lại quê nhà
Ngày trở về quê hương, bao đổi thay khiến lòng xuyến xao. Trường xưa đã thay đổi nhiều, ngôi trường đẹp tiếng cười rộn rã. Từ thuở ấu thơ cấp sách đến trường được thầy cô dạy bảo. Những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta vượt qua gian khổ… trong… đời.
Về Cần Thơ, miền quê sông nước. Ánh mắt em xanh, mây chiều vấn vương lòng anh. Đến quê em, lòng xao xuyến nhớ nhung bồi hồi. Đã mười năm qua tôi mới quay trở lại Cần Thơ yêu mến. Bao cảnh vật đổi thay làm lòng tôi xao xuyến yêu biết bao nhiêu sông nước… quê… mình.
Vu lan lấp lánh trăng vàng, buồn thương nhớ mẹ hai hàng lệ rơi. Nhớ lắm vu lan, khóe mắt con lệ tràn. Ôi nhớ thương vô vàn, lòng thầm nhớ thương mẹ cha. Đã qua mấy thu lá vàng, lòng càng nhớ thương nhiều hơn.
Tôi về U Minh, nghe nồng nàn hương vị bông tràm. Xa rừng bao năm, ngàn thương nhớ dạt dào mến yêu. Đã lâu lắm rồi tôi mới trở lại U Minh tràm xanh nước đỏ, Những hồi ức xưa cứ len vào tim tôi đó, nhớ biết bao đồng đội ra đi cho non nước… thanh… bình.
Rạch Giá vào xuân tưng bừng sức sống. Gió rì rào mai trẩy lá vàng bông. Hương xuân ngào ngạt sắc xuân hồng, Dòng Sông Kiên dịu hiền êm êm chảy. Về lại Kiên Giang qua từng nẻo đường xưa yêu dấu, nhớ tô bún cá Hàm Nghi thêm cái bánh xèo nơi góc chợ, thương quá quê hương ngọt thắm… bao… tình.
Xuân đã về sao lòng tôi trống trải. Hoa mai vàng khoe sắc đón chào xuân. Ngọn gió chiều cứ nhẹ thổi bâng khuâng, làm thấm lạnh cõi lòng người xa xứ. Tôi trở về quê sau bao ngày dài xa cách, ngọn gió đông ơi xin đừng làm lòng tôi thêm tê tái khi bước chân xưa về thăm lại mái… gia… đình.