Tên thật: | Nguyễn Thanh Điền |
Nghệ danh: | BS Nguyễn Thanh Điền |
Năm sinh: | 1966 (57 Tuổi) |
Quê quán: | Giồng Riềng, Kiên Giang |
Thế hệ: | Thế hệ 1975 - 2000 |
NGUYỄN THANH ĐIỀN
LỜI NGỎ NIỀM ĐAM MÊ CỦA TÔI
Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình bần nông ở miền quê thôn dã. Tôi nhớ trước năm 1975 chiến tranh thật là ác liệt, quê hương bị đạn lửa tàn phá tan hoang, ruộng vườn loang lỗ, đầy hố bom. Sau ngày giải phóng gia đình trở về quê tôi đã được học hành.
Quê tôi ở ấp Ngả Sáu, xã Thạnh Bình, huyện Giồng Riềng, tỉnh Kiên Giang. Lúc còn nhỏ tôi đã mai mắn khi được nghe ba tôi hát bài vọng cổ nghe sao mà nó ngân nga, da diết, ngọt ngào, sâu lắng nó đã ăn sâu vào hồn của tôi tự lúc nào không biết. Mỗi khi ba tôi cất lên giọng ca mùi mẫn khi đi đám tiệc là có nhiều xúm lại nghe ba ca và vỗ tay giòn giã, hay ở nhà là có tôi ủng hộ hết mình ngồi nghe ba hát say xưa đến hết. Tôi rất đam mê ca cổ, tài tử cải lương, chương trình ca cổ nào tôi cũng tranh thủ đón lắng nghe.
Lớn lên tôi được nghe ba tôi mơ ước phải có một đứa con làm việc ở ngành Y để chăm sóc sức khỏe cho ông bà, cha mẹ, bản thân, con cháu và cho xã hội. Thế là tôi cố gắng học tập để thực hiện mơ ước của ba tôi thi vào Trường Y, tôi học và ra trường 1986 làm việc tại Bệnh viện Đa khoa huyện Giồng Riềng tỉnh Kiên Giang. Sau thời gian tôi tiếp tục được Sở Y Tế phân công làm việc tại Bệnh Viện Đa Khoa tỉnh Kiên Giang. Trong khoản thời gian đi học và làm việc tôi vẫn mang mơ ước và vẫn đam mê bộ môn đàn ca tài tử, rồi mãi đến năm 2005 thì tôi tham gia ca cổ của Bệnh Viện tổ chức đạt giải Nhất và mai mắn sau đó được làm quen với anh giám khảo là cố soạn gỉa Y Tùng, bài ca đầu tay mình viết là: Bông hồng trắng; cũng nhờ anh biên tập và được đăng báo Chiêu Anh Các; được đài truyền hình Kiên Giang thu âm và quay hình. Đó cũng chính là động lực giúp cho tôi tiếp tục viết rất say mê 1-2 ngày là có 1 bài ca mới viết về nhiều chủ đề như ca ngợi về Bác Hồ, về quê hương, đất nước; ca ngợi về những phong cảnh đẹp trong và ngoài tỉnh; ca ngợi về các anh hùng liệt sỹ đã chiến đấu anh dũng hy sinh vì đất nước.
Tôi viết gửi bài cộng tác cho Sở Văn Hóa, báo Công an, báo ở huyện Phú Quốc, Hà Tiên, Giồng Riềng... có yêu cầu viết của tỉnh Kiên Giang, Vọng cổ Đồng Quê nay là Kho tàng Vọng cổ Việt Nam.
Tôi cũng rất đam mê thơ, văn, tôi suy nghĩ bài ca cổ có hay thì phải có nhiều hình ảnh và chất thơ, chất văn, vì vậy tôi đã tích cực làm thơ để dự thi và sau đó mình phổ thành bài ca cổ thi ca dễ dàng, nghe rất hay mới được nhiều người yêu thích bài của mình.
Sau đó tôi tiếp tục viết bài ca cổ và thơ - văn để dự thi các cuộc thi trong tỉnh và ngoài tỉnh; đạt được một số giải thưởng ca cổ; chập cải lương, thơ, văn đạt được từ giải khuyến Khích, giải Ba, giải Nhì, đến giải Nhất.
Có những đêm mất ngủ tôi thường viết bài ca cổ, thơ, văn hoặc viết những gì mình thích.
--BS Nguyễn Thanh Điền--
Từ mảnh đất cuối trời Tổ quốc. Đến thăm quê em Đà Lạt mộng mơ. Ngọn gió vi vu buốt lạnh tâm…hồn. Anh ngỡ là mùa đông. Nhưng chỉ cuối mùa hè. Sao tuyết trời lạnh giá? Anh đã đến đồi Mộng Mơ thông ngàn gió núi, Nhìn lá chen hoa đua nhau cùng nở, Dưới bóng cây thông tỏa bóng mát xanh…màu.
Đêm nay là một đêm thơ tôi xin ca ngợi tài năng của nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng. Ôi! Hoàn cảnh của anh thật là đau xót, anh mồ côi cha từ thuở ấu thơ, Mẹ một đời tần tảo dạy dỗ dưỡng nuôi con. Anh trách hóa công sao trót sinh ra nhầm một ngôi sao xấu, Nên suốt đời cứ lao đao lận đận chỉ một lần yêu mà duyên phận cũng không…thành.
Tôi quen em nơi mái trường trung học, nơi thị trấn đất Giồng Riềng mùa hoa phượng trổ đầy bông. Trên mái ngói, thềm rêu thắm đỏ xác phượng hồng, ôi lứa tuổi hoa niên sao nhiều mơ lắm mộng.
Tàu rời bến đưa tôi về Phú Quốc. Sóng biển nhấp nhô vui đón khách du hành. Thẳng đường tàu nhẹ lướt nhanh, Biển thẳm trong xanh, tôi nghe rạo rực trong lòng. Phú Quốc lặng yên giữa hoàng hôn nhạt nắng. Sánh bước bên nhau dọc dài theo bãi cát, sóng biển êm êm khúc nhạc… ru… tình.
Tôi về Giồng Riềng viếng đền thờ của nữ anh hùng sáng mãi tuổi hai mươi, đó chính là chị Mai Thị Nương, người phụ nữ. Mai Thị Nương người phụ nữ kiên trung hy sinhvì quê hương đất nước. Mười bảy tuổi xuân hận quân thù xâm lược làm giao liên tải đạn diệt quân ...thù.
Tôi trở về đây giữa trời xanh tháng bảy. Nhà Lao Cây Dừa ngày ấy vẫn còn đây Đồng đội ngày xưa nay tìm sao chẳng thấy. Nhìn những chiếc lá vàng rơi tôi nghe lòng mình buồn da diết, cố tìm quanh đây bao bóng hình thân thiết đã ra đi mãi mãi xa... rồi.