Tên thật: | Nguyễn Phú Xuân |
Nghệ danh: | Trọng Nguyễn |
Năm sinh: | 1938 |
Quê quán: | Đầm Dơi, Cà Mau, Việt Nam |
Thế hệ: | Thế hệ 1950 - 1975 |
Cố soạn giả Trọng Nguyễn tên thật Nguyễn Phú Xuân, sinh năm 1938 ở cánh đồng Bìm Bịp thuộc xã Quách Phẩm huyện Đầm Dơi tỉnh Cà Mau.
Soạn Giả Trọng Nguyễn từng công tác tại Ðoàn Văn công tỉnh Cà Mau, Ðoàn Văn công Khu Tây Nam Bộ; Chủ tịch Hội VHNT tỉnh Bạc Liêu; Uỷ viên Ban Chấp hành Hội Sân khấu Việt Nam.
Soạn Giả Trọng Nguyễn qua đời ngày 25/1/2018, hưởng thọ 79 tuổi. Ông để lại cho đời 19 kịch bản cải lương và hơn 200 bài vọng cổ.
Các vở cải lương nổi bật: Giọt máu oan cừu, Rừng thần, Bóng biển, ...
Các bài ca cổ nổi bật: Ơn Ðảng, Ðôi mắt, Quê anh quê em, Giọt sữa cuối cùng, Chợ Mới,
Cái "chợ" có hồi nào và bao nhiêu tuổi. Mà ai cũng bảo rằng Chợ Mới quê hương. Chúng tôi yêu nhau đã sáu năm rồi mà chưa thành chồng thành vợ. Cha thì gật đầu, mẹ thì quay ngang rồi bảo thằng Tâm có cái tính cộc cằn sợ sau này này con Hồng bị nó ăn hiếp
Mẹ Phạm Thị Lựu con về đây thăm mẹ. Giữa mùa me thay lá non tơ. Cánh đồng Năng con cò trắng bơ vơ. Đang kiên nhẫn vượt đường xa về tổ. Mẹ ơi! Mẹ không còn nhưng con vẫn nhớ con cá ngát ba câu mẹ nấu nồi canh chua lá me trong chiều hôm ấy. Một bữa cơm ngon tiễn con đi đánh giặc có nước mắt mẹ chan nghe mằn mặn chén cơm chiều.
Mẹ ngồi đó nhìn con chim Sáo tật nguyền, đứng trên nhánh bần rỉa lông khi chiều xuống. Nó dùng cánh thay chân mình nghiêng về phía trước, cố bám lấy sự bình yên trên cành cao lắc lẻo. Toàn thân nó run lên khi nghe cơn gió nhẹ... vô... tình
Ngày toàn thắng tôi có dịp về thăm quê cũ Viếng mộ mẹ hiền tôi đứng lặng giây lâu Mẹ ơi, thận cút côi tháng năm tưởng đời quên lãng, nhưng nhờ ơn Đảng cứu sống đời con trong đêm tối... kinh... hoàng. Mẹ ơi, con đã hiểu ngây thơ ở tuổi đời trong sạch, mà thành vết hằn sâu trong tim con qua hai mươi mấy... năm... trường.
Miền Nam trong trái tim tôi dù già yếu cũng đi dù xa xôi cũng đến. Bạn bè ơi, có nghe lời Bác gọi, mà tim mình thổn thức khi chưa rước Bác vào Nam để
Kể tiếp đi anh chuyện đánh tàu bằng ghe biển, của quê anh vùng sông nước em yêu. Anh ơi, ngày xưa thật xưa núi hứa với rừng nuôi cây thành cổ thụ. Rồi giặt mỹ đến pháo bầy bơm thảm cạo sạch màu sanh cho núi đứng cô đơn nên núi buồn núi giận, núi hóa thành những chàng trai phù đổng... phi... thường.