Ơi Vàm Cỏ Đông Ơi hỡi dòng sông. Nước xanh biên biếc chẳng đổi thay dòng.
Từ buổi quen nhau em thường kể cho anh nghe chuyện màu xanh trên dòng sông Vàm Cỏ.
Kỷ niệm quê hương hay tình em đó rồi năm tháng xa nhau như con sóng như con sóng nhỏ trong lòng.
Gió lên đi cho tình ta say ước mơ. Bấy lâu mong chờ, ánh trăng đôi bờ.
Ngăn cách này ngàn thu vương sầu.
Mai này vắng xa thương nhớ không nhòa.
Thương kẻ đi xa lòng nặng mang bao niềm đau.
Bà ơi tôi sẽ ra đi để đưa tiễn mùa thu vào trong một giấc mơ buồn bã. Rồi có chiều nào dừng chân nơi quán lạ thì xin bà hãy giành lại phút giây hoài niệm kẻ đăng trình.
Những chuyến tàu đêm rời khỏi sân ga
rồi khuất dần trong bóng tối,
bỏ lại nơi đây một người ngồi mong đợi
hố mắt thâm sâu như mang nặng mối u... hoài
Ai mua trăng tôi bán trăng cho,
trăng nằm yên trên cành liễu đợi chờ.
Tôi đã ra đi, đi về đất Chúa.
trọn đời xin giã biệt nàng thơ.
Ai mua trăng mà người định đem đi bán.
Người định bán bao nhiêu một ánh... trăng... vàng.
Biết trách ai đây gieo cảnh đắng cay bao tháng ngày đeo đẳng.
Hoài niệm xa xưa mượn men sầu làm bạn, mượn khúc tương tư trút cạn khối u... hoài.
Em ơi thực tế chua cay tôi biết phải làm sao để đối diện với thương đau, đành nghẹn ngào ôm hận tuổi ngày tháng bên nhau trao niềm vui ngắn ngủi...
Tôi đâu dám giận mà làm sao tôi giận được.
Trước tấm chân tình cao cả của tiểu thơ đã dành tặng cho một kẻ đã sa cơ.
Quỳnh Nga, nhận vật trao tay ta nghẹn ngào rơi lệ.
Rừng rực lửa yêu đương ta nguyện cùng ai đó thề vẹn chữ chung tình.
Đọc lại trang thơ em viết cho anh mà ngày xưa cứ ngập ngừng chưa dám gởi.
Mỗi bận hoàng hôn em ra vào ngóng đợi khi gặp mặt người yêu thì lòng dạ rối
Thôi thôi ông ơi! Ông đừng chạy chối quanh co cho tôi thêm rõ mặt một con người gian ngoa nguy hiểm, vì khi đối mặt cùng ông tôi đủ chân lý của một...
Em ra đi khi gà chưa gọi sáng.
Trăng mùng mười còn giỡn nước giữa đầm sen.
Ngày lại ngày qua hàng trăm cây số nối chặng đường dây em vượt lộ... qua... đồng.