Ơi Vàm Cỏ Đông Ơi hỡi dòng sông. Nước xanh biên biếc chẳng đổi thay dòng.
Từ buổi quen nhau em thường kể cho anh nghe chuyện màu xanh trên dòng sông Vàm Cỏ.
Kỷ niệm quê hương hay tình em đó rồi năm tháng xa nhau như con sóng như con sóng nhỏ trong lòng.
Gió lên đi cho tình ta say ước mơ. Bấy lâu mong chờ, ánh trăng đôi bờ.
Không! Yêu nhau không bao giờ có tội.
Nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều mà bấy lâu ôm ấp mãi trong... tim.
Anh đã bao đêm bao ngày mong ước.
Ta sống bên nhau trong hạnh phúc êm đềm.
Em ơi tháng bảy mưa ngâu có cầu ô thướt trên dải ngân hà
Chức Nữ hội ngộ Ngưu Lang sau một năm dài xa vắng.
Oán than kêu gào biết cùng ai.
Oanh hỡi Oanh ơi từ bấy lâu nay sống cảnh đơn côi ăn mày khốn khổ một chén cơm thừa chia sẻ cho con đêm nằm không chiếu lấy trăng làm đèn
Ngăn cách này ngàn thu vương sầu.
Mai này vắng xa thương nhớ không nhòa.
Thương kẻ đi xa lòng nặng mang bao niềm đau.
Bà ơi tôi sẽ ra đi để đưa tiễn mùa thu vào trong một giấc mơ buồn bã. Rồi có chiều nào dừng chân nơi quán lạ thì xin bà hãy giành lại phút giây hoài niệm kẻ đăng trình.
Những chuyến tàu đêm rời khỏi sân ga
rồi khuất dần trong bóng tối,
bỏ lại nơi đây một người ngồi mong đợi
hố mắt thâm sâu như mang nặng mối u... hoài
Ai mua trăng tôi bán trăng cho,
trăng nằm yên trên cành liễu đợi chờ.
Tôi đã ra đi, đi về đất Chúa.
trọn đời xin giã biệt nàng thơ.
Ai mua trăng mà người định đem đi bán.
Người định bán bao nhiêu một ánh... trăng... vàng.
Bảo Xuyên ơi!
Đêm nay giữa canh trường cô liêu.
Ta gối đầu trên đá thèm giấc mơ yêu.
Nếu biết ngày nay phải nát ruột chia xa thì xưa kia đừng bao giờ mình gặp gỡ. Chén rượu ngày xưa không ngọt ngào tình nghĩa thì chung rượu ngày nay đâu cay đắng nỗi thương sầu.
Anh Trí ơi kể từ nay anh không còn sợ cô... đơn.
Bên anh, em trọn đời săn sóc đau thương.
Buồn vui năm tháng, anh sẽ tìm thấy ở bên em.
Anh sẽ về lại Quy Nhơn
mà làm thơ ca tụng trăng vàng.
Biết trách ai đây gieo cảnh đắng cay bao tháng ngày đeo đẳng.
Hoài niệm xa xưa mượn men sầu làm bạn, mượn khúc tương tư trút cạn khối u... hoài.
Mây trắng bay lá rụng đầy sân vàng.
Thương nhớ gì đâu nghe lòng vương sầu thương thiết tha.
Vâng đó là nỗi thầm lặng xót xa mà tôi không bao giờ hờn trách,
vậy thì xin Lý Hồng Miên đừng vội trách tôi là một kẻ vô tình.